Lư Tài nhân vẫn không chịu đi, Vân Tự hơi bất lực: “Lư đại nhân là cấm quân, bình thường sẽ tuần tra trong cung, chủ tử vẫn sẽ gặp được Lư đại nhân thôi.”
Lư Tài nhân mím môi, hốc mắt hơi đỏ, nàng ta nói: “Thật sao?”
Dù là thật hay giả thì lúc này Vân Tự cũng chỉ có thể gật đầu.
Lư Tài nhân hít mũi, cuối cùng lưu luyến cất bước chân, nhẹ giọng nói với Vân Tự: “Từ nhỏ ca ca đã thương ta, thường hay đem đồ trong thành về cho ta, có dây buộc tóc, còn có đồ chơi làm bằng đường, nhưng ta để lại trong phủ hết rồi.”
Nói đến cuối, cảm xúc của Lư Tài nhân vẫn không tránh khỏi buồn bã.
Lúc nàng ta tiến cung chỉ có thể mang theo một tay nải, hoàn toàn không thể đem theo nhiều đồ. Chỉ có thể xếp một ít đồ, hai bộ y phục đơn giản và ngân phiếu mẫu thân cho.
Còn những thứ khác, dù nàng ta không nỡ thì cũng chỉ có thể để lại ở nhà.
Vân Tự cụp mắt, nghe Lư Tài nhân nói, nhưng nàng lại không có một chút đồng cảm nào.
Trong ấn tượng của nàng, trước nay chưa từng có ai tặng cho nàng những thứ này.
Những năm gần đây, món quà duy nhất mà nàng nhận là tiền một năm mà Tiểu Dung Tử vất vả dành dụm.
Chủ tớ hai người đang nói chuyện thì đột nhiên, Lư Tài nhân bị va phải nên loạng choạng. Vân Tự giật mình, vô thức đưa tay đỡ nàng ta, nhưng lại ngã vào trong bụi hoa cùng với Lư Tài nhân, hai người đều lấm lem đất cát.
Eo Vân Tự bị đập vào thân cây, nhưng nàng vẫn nhớ phải bảo vệ Lư Tài nhân, trước ngực bị Lư Tài nhân đập mạnh, nàng đau đến xuýt xoa, nước mắt trào ra.
Nhưng nàng đã quen chịu đựng, không lo cho mình mà cắn môi đứng lên, kiểm tra kỹ thương thế của Lư Tài nhân: “Chủ tử thế nào?”
Một cây trâm cài trên đầu Lư Tài nhân bị rơi ra, nàng ta được bảo vệ rất tốt, không hề bị thương. Nhưng cơn giận thì không hề giảm, nàng ta ngẩng đầu, thấy Dương Tiệp dư được trên nghi trượng. Thù mới hận cũ cộng lại, khiến đáy mắt nàng ta như nổi lửa.
Vân Tự sợ nàng ta kích động, bèn giữ chặt nàng ta, nén đau, thấp giọng nói: “Chủ tử bình tĩnh.”
Dương Tiệp dư từ trên cao nhìn xuống, hờ hững tán thưởng cảnh này: “Chà, đây chẳng phải Lư Tài nhân à, sao đi đường mà không cẩn thận một chút.”
Sợi dây căng như dây đàn trong đầu Lư Tài nhân lập tức đứt phựt: “Rốt cuộc là tần thϊếp không cẩn thận hay là Dương Tiệp dư cố ý, trong lòng Dương Tiệp dư rõ nhất!”
Dương Tiệp dư từ từ nheo mắt lại: “Lư Tài nhân đang trách ta ư?”
Lư Tài nhân nhếch nhác, lại thấy người xung quanh chỉ trỏ xem kịch, nhưng nàng ta vẫn còn chút lý trí, biết mình không đấu lại Dương Tiệp dư thì chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, nàng ta cắn răng nói: “Chuyện hôm nay, tần thϊếp sẽ nhờ Hoàng hậu nương nương lấy lại công bằng cho tần thϊếp!”
Dương Tiệp dư hừ mũi, nói nhẹ bẫng: “Tiếc là, Hoàng hậu đang bận rộn cho tiệc Trung thu, e là không rảnh để quan tâm đến ngươi. Trước lúc đó, Lư Tài nhân quỳ ở đây ba giờ đi.”
Lư Tài nhân cứng người, ba giờ thì tiệc Trung thu đã kết thúc rồi.
Nàng ta ngẩng phắt đầu lên: “Dựa vào đâu?”
Dương Tiệp dư như nghe thấy chuyện cười, nàng ta che miệng cười một lúc lâu, ánh mắt chợt lạnh lùng, sau đó chậm rãi nói: “Dựa vào phân vị của ta cao hơn ngươi, dựa vào việc ngươi vô lễ với ta.”
Hôm đó đến ngự tiền đưa thức ăn, điện Hòa Nghi được vào còn nàng ta thì bị từ chối, Dung Chiêu nghi lấy chuyện này cười nàng ta rất lâu.
Dương Tiệp dư không dám đối đầu với Dung Chiêu nghi, trong lòng lại ghim chuyện này lên đầu Lư Tài nhân.
Vân Tự siết chặt tay Lư Tài nhân, cuối cùng Lư Tài nhân cũng lấy lại được chút lý trí. Nàng ta nghiến chặt răng mới không để mình tiếp tục lên tiếng phản bác Dương Tiệp dư, chức cao hơn một bậc có thể ép chết người, nàng ta có bất mãn thế nào đi nữa thì cũng chỉ có thể nuốt xuống. Mắt Lư Tài nhân rơm rớm nước, nàng ta nhục nhã, từ từ quỳ gối xuống.
Vân Tự cũng quỳ cùng nàng ta.
Đợi nghi trượng của Dương Tiệp dư rời đi, cuối cùng Lư Tài nhân mới không nhịn được nữa mà bật khóc.
Cả người Vân Tự đều đau, vai nàng khẽ rung, một tay nàng chống trên mặt đất để trụ cơ thể, tay kia nhẹ nhàng vuốt lưng Lư Tài nhân, nàng che giấu cảm xúc trong mắt, nhẹ giọng nói: “Chủ tử, tương lai còn dài.”