Nghê Tư Nam có thể cáo trạng, chẳng lẽ Phó Thành Xuyên lại không thể.
Ai ai cũng biết ông cụ Nghê cưng chiều cháu gái, hơn nữa tính ra thì hắn đang có việc cầu người, chủ động cuối đầu là tốt nhất.
Không biết qua bao lâu, cửa thư phòng lần nữa mở ra.
Ông cụ Nghê từ trong phòng không quên dặn dò: "Mị Mị, cháu đi chườm ít đá đi."
Nghê Tư Nam thanh thúy "dạ" một tiếng.
Phó Thành Xuyên hít sâu một hơi, tiến vào thư phòng, Nghê Tư Nam liền nghe thấy bên tai vang lên một giọng nam trầm thấp từ tính: "Mị Mị?"
"... ..."
Cô cảm thấy da đầu một trận tê dại.
Lúc ông nội kêu Nghê Tư Nam cảm thấy mình thật đáng yêu, nhũ danh của cô không giống người thường, phát ra từ miệng anh liền rất kỳ quái.
Nghĩ như vậy, cô có chút tâm bất cam tình bất nguyện mà trả lời: "Làm sao vậy?"
Thấy cô phản ứng, phó Ngộ Bắc cười.
Anh từ trên cao nhìn xuống: "Nhũ danh đặc không tồi."
Nghê Tư Nam đã từng thấy qua anh cười, chẳng qua mỗi lần đều hoảng một chút liền biến mất hoặc làm người có cảm giác rung sợ trong lòng.
Giờ phút này lại hoàn toàn bất đồng.
Nghê Tư Nam từ trong kinh diễm hoàn hồn lại: "Cám ơn chú khích lệ."
Chú đây đúng là nhân gian tuyệt sắc a.
Phó Ngộ Bắc lại hỏi: "Nghe nói chính ngươi tự gây dựng sự nghiệp?"
Nghê Tư Nam gật đầu.
Chuyện gì đây? Chẳng lẽ chú Phó muốn đầu tư vào công ty của cô?
Nghê Tư Nam trong ánh mắt lập tức sáng ngời lên, trên dưới đánh giá người đàn ông trước mặt, anh cũng mặc cho cô quan sát, rất có phẩm vị.
Quả nhiên là một người đàn ông thành thục.
Nghê Tư Nam nhẹ chớp mắt: "Nghe nói chú Phó đầu tư rất mát tay, chưa từng thất thủ."
Phó Ngộ Bắc đạm thanh: "Không đáng nhắc tới."
Rõ ràng là một câu thành ngữ khiêm tốn, nhưng bốn chữ vừa nói ra liền tăng thêm vài phần cường thế, Nghê Tư Nam trong lúc nhất thời xuất thần.
"Chưa từng thất thủ" này bốn chữ nói ra đơn giản làm được mới khó.
Nghê Tư Nam đáy lòng bội phục, nhưng lại đối với khí tức áp bách trên người anh cảm thấy không khỏe, có chút nói không nên lời.
Rất kỳ quái.
"Đây là muốn đánh chủ ý lên người của tôi sao?" Phó Ngộ Bắc dừng ánh mắt ở trên gương mặt cô, câu môi: "Lá gan không nhỏ."
Nghê Tư Nam thực bình tĩnh: "Làm người dựng nghiệp, tìm kiếm đầu tư là việc bình thường."
Nghĩ nghĩ, cô lại bổ sung: "Ông nội của tôi cũng đầu tư đấy."
Vốn dĩ dung mạo của cô đã xinh đẹp, lúc này lại càng giống như một viên minh châu lộng lẫy, phát ra ánh sáng rực rỡ chói mắt, làm người ta không rời mắt đi được.
Bộ dáng kiêu ngạo rất động lòng người.
Phó Ngộ Bắc nhịn không được bật cười, đuôi lông mày nhẹ nâng: "Muốn tôi đầu tư cũng có thể, yêu cầu phải có một bản kế hoạch kinh doanh tỉ mỉ."
Nghê Tư Nam chớp mắt: "Dạ được."
Cô lộ ra biểu tình kính trọng đối với trưởng bối.
Phó Ngộ Bắc nhìn, cảm xúc trong mắt không rõ.
Cách vài giây, anh mới thu hồi tầm mắt, mặt mày lười biến, thông thả ung dung mà mở miệng: "Đương nhiên, kế hoạch phải là tự mình viết."
"... ..."
Mặt của Nghê Tư Nam lập tức vô biểu tình.
Chờ Phó Ngộ Bắc không nhanh không chậm mà vào thư phòng, cô mới điên cuồng mà chửi thầm, là ai quy định kế hoạch kinh doanh phải tự mình viết chứ.
Chẳng lẽ đây là trừng phạt do đánh cháu trai của anh ta?
Quả nhiên đàn ông đều hẹp hòi như vậy, bên ngoài thì tỏ ra rộng lượng, bên trong lại nghĩ cách ở địa phương khác bù trở về.
Nghê Tư Nam thở ra một hơi.
Đúng là thân chú ruột vẫn tốt hơn, nhưng như thế nào mà bác hai của cô lại kém như vậy.
Nghê Tư Nam đột nhiên hiểu được cảm giác hận sắc không thành thép của ông nội, cho nên su khi xuống lầu cô nhìn bác hai thế nào cũng thấy không vừa mắt.
Nghê Kiện An: “?”
Ánh mắt của cháu gái nhìn ông hình như không đúng lắm.
Lễ trưởng thành của Nghê Ninh tổ chức rất thuận lợi, khi kết thúc trời đã khuya, Phó Thành Xuyên sau đó cũng không xuất hiện ở đại sảnh, cô phỏng chừng là hắn đi chườm đá.
Nghê Tư Nam cảm thấy không thú vị liền trở về ngủ.
Nhưng thật ra sau khi cô rời đi không lâu Phó Thành Xuyên liền xuất hiện: “Vừa rồi … mặt của Phó thiếu có phải bị sưng không?”
“Hình như đỏ.”
“Dị ứng?”
“Tôi thấy … là dấu ngón tay.”
Bên này, bác hai vừa ra tới, vài người đều hai mặt nhìn nhau, trên mặt có dấu ngón tay còn có thể là cái gì, không có khả năng là tình thú đi.
Ai dám đánh Phó thiếu a. Lá gan lớn như vậy.
Không đến mười phút, tin tức Phó Thành Xuyên ở lễ trưởng thành của Nghê Ninh ăn một cái tác bay đầy trời. Mà đầu sỏ gây tội Nghê Tư Nam lúc này đang ngủ say.
---