Duyên Trời Tác Hợp

Chương 15: Tiểu cô nương có chút tính tình là bình thường

Phó Thành Xuyên thật sự hoài nghi mắt và tai của mình có vấn đề.

Đánh hắn còn chưa tính, như thế nào nào còn làm như đúng lý hợp tình mà cáo trạng với chú nhỏ của hắn.

Không có ai nói qua Nghê gia đại tiểu thư lại là người hai mặt như vậy.

Con cái gia đình giàu có lại xinh đẹp ai lại có tính cách như vậy.

Nhưng lời nói tiếp theo nghe được càng làm Phó Thành Xuyên khϊếp sợ, Nghê Tư Nam mở miệng: "Phó Thành Xuyên thật là không biết xấu hổ a!"

"... ..."

Phó Thành Xuyên cảm thấy mình chính là bị điếc.

Dù cho chú nhỏ cùng hắn không hòa thuận, cũng không đến nỗi tin vào những lời nói ma quỷ của Nghê Tư Nam đi?

Dưới ánh mắt đầy chờ mong của Phó Thành Xuyên, Phó Ngộ Bắc cười khẽ một tiếng.

Nghê Tư Nam cũng không quen thuộc với Phó Ngộ Bắc, nhưng cô biết làm như thế nào để có lợi cho mình nhất.

Cùng Phó Ngộ Bắc gặp mặt có thể coi như đây là lần thứ hai, nhiều lắm tính thêm lần đó gặp mặt trên đường cùng lắm thì ba lần, tổng cộng hai người nói chuyện với nhau không quá mười câu.

Nghê Tư Nam trước nay mười đầu ngón tay không dính xuân thủy, một chút vết chay cũng không có, bóng loáng tinh tế như tơ, giờ phút này lòng bàn tay lại sưng đỏ.

Phó Ngộ Bắc bật cười.

Tuổi không lớn nhưng thật ra tính tình không nhỏ.

Người đàn ông rất có hứng thú hỏi: " Hắn như thế nào không biết xấu hổ?"

Nghê Tư Nam không nghĩ tới anh sẽ hỏi vấn đề này, không biết vì cái gì, ở trước mặt anh cô cảm thấy mình không có gì có thể che giấu được.

Cô cảm thấy chột dạ.

Nghê Tư Nam giả vờ bi thương: "Cháu nói không nên lời."

Phó Thành Xuyên: "... ..."

Hắn cảm thấy cô mới càng không biết xấu hổ!

"Chú nhỏ!" Phó Thành Xuyên không nhịn được kêu một tiếng.

Phó Ngộ Bắc "Uhm" một tiếng, trên mặt cười cười, ôn thanh mở miệng: "Thành Xuyên, tiểu cô nương nhà người ta có chút tính tình là chuyện bình thường."

Phó Thành Xuyên biểu tình đình trệ trong nháy mắt.

Bạc tai mà gọi là tính tình bình thường sao?

"Huống chi việc này là bản thân ngươi không đúng." Phó Ngộ Bắc nhàn nhạt liếc hắn một cái: "Tin đồn nhảm nhí của cháu chú đều nghe cả rồi."

Anh ngữ điệu bình tĩnh, tim Phó Thành Xuyên đột nhiên nhảy dựng một chút.

Kỳ thật hắn đối với Lâm Ti Ti không phải là tình cảm chân thật, chỉ là một cái qua đường gặp diệp thì chơi mà thôi, đàn ông nào mà không có một hai cô gái làm bạn.

Riêng chú của hắn là một cái trường hợp đặc biệt.

Phó Thành Xuyên hoài nghi phương diện kia của chú nhỏ có phải hay không có vấn đề, thậm chí từng tồn tại suy nghĩ đen tối nếu Phó Ngộ Bắc không có con nối dõi, Phó gia liền thuộc về hắn.

Hắn rũ mắt:"Cháu biết rồi!"

Hiện tại chưa phải lúc trở mặt.

Nghê Tư Nam không nghĩ tới Phó Ngộ Bắc sẽ thay mình nói chuyện.

Cô trên mặt không có biểu hiện gì, đôi mắt hình viên đạn bay về phía Phó Thành Xuyên, ngoài miệng nói: "Được, tôi không so đo cái này, anh cùng tôi đi gặp ông nội."

Nghê Tư Nam lại hỏi: "Chú Phó tới _ _"

Phó Ngộ Bắc gật đầu: "Tôi và ông cụ có việc muốn nói."

Nghe vậy chuông cảnh báo trong lòng Phó Thành Xuyên vang lên.

Hắn bất chấp mình cùng Nghê Tư Nam thiếu chút nữa đánh nhau trước đó, nhanh chóng ra tiếng: "Cô đi trước đi, tôi có việc cùng chú nhỏ nói một chút."

Nghê Tư Nam cũng không quay đầu lại mà vào thư phòng.

Vào lúc này cô cũng không muốn cùng hắn đi vào.

Ông cụ mang kính viễn thị đang xem văn kiện của công ty, ngẩng đầu: "Không phải ông đã gọi tiểu tử Phó gia kia vào đây cùng cháu rồi sao, người đâu?"

"Đang ở bên ngoài nói chuyện với chú của anh ta."

"Việc cháu muốn chỉ sợ không nhanh được." Ông cụ buông văn kiện, nhắc nhở nói: "Hiện tại Phó gia rất loạn."

Phó Tư Nam ngồi xuống ở một bên: "Có thể lui là được."

Không thể lui thì đánh Phó Thành Xuyên thêm vài cái.

Ông cụ đang muốn nói gì đó, đột nhiên hỏi: "Tay cháu làm sao vậy?"

Nghê Tư Nam thuận tay phải, nhưng từ lúc tiến vào tới giờ cô vẫn luôn không để lộ tay phải ra, ông cụ Nghê liếc mắt một cái liền nhìn ra điểm không thích hợp.

Không có biện pháp, cô chỉ đành phải giơ tay ra.

Lúc này cùng với lúc cáo trạng với Phó Ngộ Bắc hoàn toàn bất đồng, Nghê Tư Nam sợ ông nội đau lòng, dù sao màu đỏ cũng đã phai hơn phân nửa.

Thấy không nghiêm trọng lắm, ông cụ lúc này mới nghiêm mặt, gõ gõ cái bàn: "Lại ở đâu ra vẻ ta đây?"

Đối với tính tình của cháu gái mình ông rất rõ ràng.

"Không phải, con là thẹn quá thành giận." Nghê Tư Nam nói năng lưu loát: "Phó Thành Xuyên không muốn từ hôn."

Ông cụ Nghê: "Như vậy cũng không thể đánh người ta."

Ông trong lòng nghĩ là trong nhà nhiều người như vậy, Phó Thành Xuyên có giở trò không đàng hoàng, cũng không đến lượt Nghê Tư Nam động thủ.

Nói ra bất công còn sợ Phó gia không bỏ qua.

Nghê Tư Nam đúng lý hợp tình: "Ngay cả chú của Phó Thành Xuyên cũng nói là anh ta sai."

Ông cụ: "... ..."

Nghê Tư Nam thuận miệng nói: "Ai biểu Phó Thành Xuyên quá không biết xấu hổ."

Qua một lát.

"Ông nội đừng nóng vội." Nghê Tư Nam làm ra bộ dáng ngoan ngoãn, "Trên thế giới này nhiều đàn ông như vậy, nói không chừng về sau người còn có thêm vài đứa cháu rể nữa thì sao."

Ông cụ Nghê: ?

Ông cụ trong khoản thời gian ngắn không biết nói tiếp cái gì.