So với dưới lầu, tầng hai an tỉnh hơn nhiều.
Phó Thành Xuyên bước lên lầu trước, anh ta đứng ở hành lang thần sắc phức tạp, ông cụ tìm hắn có việc, hắn có thể đoán được chút ít là vì việc gì.
Rốt cuộc Nghê Tư Nam nói thẳng muốn từ hôn.
Anh ta hôm qua mới bị cha mình giáo huấn một trận, hôn sự này khẳng định không thể lui, đặc biệt là hôm nay sau khi nhìn thấy chú nhỏ --
Dù cho có muốn lui hôn sự này, cũng không phải hiện tại.
Cho nên khi nhìn đến Nghê Tư Nam từng bước bước lên cầu thang, anh ta liền tiến lên vài bước: "Nghê Tư Nam, tôi có việc muốn nói cùng cô."
Nghê Tư Nam nhìn anh ta một cái.
Cô cảm thấy buồn cười, nở nụ cười mỉa mai mở miệng: "Được, anh muốn nói gì."
Phó Thành Xuyên không nghĩ tới cô hôm nay dễ nói chuyện như vậy: "Việc từ hôn tôi đã suy nghĩ cẩn thận, việc này không thích hợp lắm, dù sao hai nhà chúng ta... ..."
Nghê Tư Nam chớp chớp mắt, thỉnh thoảng lại gật đầu.
Ở trong mắt Phó Thành Xuyên, bộ dáng này của cô tựa như bị những lời nói của anh ta thuyết phục, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, tính toán cùng cô nói thêm vài lời tình cảm nữa, sau đó lại đi tìm ông cụ Nghê.
Hôn sự này xem ra giải quyết ổn thỏa.
"Phó Thành Xuyên."
Nghê Tư Nam bỗng nhiên kêu tên anh ta.
Phó Thành Xuyên không thích tính cách được nuông chiều này của cô, kiêu sa phóng dật, ở anh ta xem ra quá mức cậy sủng mà kiêu, giống như bình hoa chỉ có sắc không hương.
Nhưng không thể phủ nhận, dung mạo của Nghê Tư Nam xác thực cảnh đẹp ý vui, ngay cả thanh âm cũng thập phần êm tai, đảm đương nổi vị trí phu nhân Phó gia.
Nghĩ như vậy, ngữ khí của anh ta liền mềm lại.
"Việc của Ti Ti là tôi không đúng, em yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng xử lý tốt việc này, những lời lần trước tôi nói với em không phải tôi có ý mong em đừng để trong lòng."
Nghê Tư Nam nói: "Tôi đã quên rồi."
Phó Thành Xuyên ừ một tiếng, hoàn toàn yên tâm: "Vậy là tốt rồi."
Vừa dứt lời, trên mặt anh ta liền ăn một cái tát.
Vang dội lại lưu loát, Phó Thành Xuyên cả người đều ngốc, Phó gia có quyền có thế, anh ta ở Nam Thành muốn gió được mưa, còn chưa từng có cô gái nào dám đánh anh ta đâu.
Phó Thành Xuyên vừa đau vừa giận, còn có chút ngây ngốc, nghĩ không ra vừa rồi còn cùng Nghê Tư Nam nói chuyện vui vẻ như thế nào đột nhiên lại trở mặt.
Anh ta nổ lực làm cho chính mình không phát hỏa.
Nghê Tư Nam lại cau mày, thầm nghĩ tay thật là đau a.
Lần sau nên kêu người khác đánh mới được.
Nghê Tư Nam từ nhỏ đã lớn lên trong ánh mắt hâm mộ của người khác, nhân sinh thuận buồm xuôi gió, lại quen được cưng chiều. Liền tính là vợ chồng hờ, ở bên ngoài cũng phải giả ân ái ngọt chết mọi người.
Suy nghĩ này có phần nông cạn nhưng lại hợp lý.
Cái tát này đánh xong thật sảng khoái, cô ngẩng đầu xem Phó Thành Xuyên, không hề che giấu mà nở ra nụ cười đẹp đẽ lộ ra hàm răng tuyết trắng.
"A, tôi không phải cố ý đánh đâu." Nghê Tư Nam giả mù sa mưa mà mở miệng: "Thấy sắc mặt của anh không tốt lắm, nên tôi tô điểm cho anh một chút để còn đi gặp ông nội chứ."
Cô duỗi tay chỉ vào mặt đồng hồ cổ đang trang trí trên tường: "Anh sôi thử mà xem, hiện tại có phải hồng nhuận hơn nhiều hay không?"
Phó Thành Xuyên: "... ..."
Kia mặt đồng hồ cũ rích, nhìn ra được cái gì?
Nghê Tư Nam nói nhìn về phía gương, không nghĩ tới thấy được thân ảnh của người khác xuất hiện trong gương, so Phó Thành Xuyên còn cao hơn.
Cô cả kinh, quay đầu nhìn đến Phó Ngộ Bắc.
Người đàn ông mang khí chất nghiêm nghị, thân hình cao lớn, không biết đã đứng ở đó bao lâu, ánh mắt không chút để ý dừng ở trên người cô.
Nghê Tư Nam cân nhắc, vừa rồi đánh người sẽ không bị thấy được đi?
Tuy rằng hai người này quan hệ không tốt, nhưng thế nào cũng là quan hệ chú cháu, thân sơ rõ ràng, nói không chừng còn sẽ trách cứ cô.
Cho nên __
Không bằng mình ra tay trước.
Tiểu bối cáo trạng với trưởng bối là việc hợp lý bất quá..., Nghê Tư Nam nói là làm, quan tâm gì có đúng lý hợp tình hay không.
"Chú Phó, tay con đau quá a."
Nghe được thanh âm ra vẻ của Nghê Tư Nam, Phó Thành Xuyên bụm mặt, gân xanh trên trán nhảy dựng, ngẩng đầu liền nhìn đến cô khuôn mặt nhăn nhó chìa ra cái tay bị đau.
... ... Mà oán giận nói với chú nhỏ của anh ta.