Một giấc này ngủ thẳng tới hừng đông.
Lúc Nghê Tư Nam tỉnh dậy trong nhà không còn mấy ai, rốt cuộc Nghê Kiện An còn phải đến công ty, Nghê Ninh thì vẫn còn là học sinh.
Sau khi ăn bữa sáng cô trực tiếp đến phòng làm việc Muse*
*Tên phòng làm việc của Nghê Tư Nam.
Tân Hòa đang xử lý việc của Lâm Ti Ti, không biết có phải hay không, do Nghê Tư Nam không thèm cho bên kia một cái ánh mắt nên Lâm Ti Ti cảm thấy mình đang bị khi dễ.
Rốt cuộc cô ta còn chưa biết Muse là của Nghê Tư Nam.
Chủ chiến của Lâm Ti Ti chủ yếu là trên Weibo, mấy trăm vạn fan nói nhiều không nhiều nói ít không ít, nhưng lên án cũng không đủ phô trương bèn tìm thủy quân.
Liếc mắt một cái xem ra cũng rất hữu dụng.
Tân Hòa nói: “Đám thủy quân đó cũng không phải là cấp thấp.”
Nghê Tư Nam lên tiếng: “Mua thủy quân rất có tiền a.”
Tiền sợ là không phải Phó Thành Xuyên cấp đi.
Tân Hòa thấy sếp nhà mình bộ dáng hứng thú dào dạt, trong lòng sinh ra ảo giác ‘Ti Ti mua thủy quân hắc nước bẩn vào nhà khác’ mà không phải là bọn họ.
“Nếu cô ta có tiền như vậy.” Nghê Tư Nam cong cong môi, một chút cũng không nóng nảy: “Vậy làm cho cô ta tiêu nhiều tiền chút.”
Mọi người đều liếc nhau.
Sếp thật là xấu tính a, nhưng mà các cô thích.
Nghê Tư Nam ở phòng làm việc hết một buổi trưa, chạng vạng Tưởng Cốc gọi điện thoại đến rủ cô ra ngoài chơi, hơn nữa không ít người đều tụ họp.
Cô không cự tuyệt.
Địa điểm mà Tưởng Cốc báo là nơi mà bọn con nhà giàu yêu thích tụ tập ăn nhậu, chơi bời, ngày thường cô lui tới không nhiều lắm.
Nhưng ngẫu nhiên vẫn là sẽ đi, rốt cuộc nghe nhạc sống tại hiện trường vẫn là thực làm người vui sướиɠ. Số lần tham dự càng ít càng làm cho người khác kinh hỷ, Nghê Tư Nam vẫn là rất có phong cách.
Hơn nữa vừa mới đánh Phó Thành Xuyên, vừa lúc đến làm người tuyên truyền đi ra ngoài.
Nghê Tư Nam trở về thay một chiếc váy, đem vòng eo phác họa đến thon thon, một tay có thể ôm hết, lại trang điểm thêm một gương mặt tinh xảo, chân mang lên giày cao gót, thẳng tiến đến địa phương đã chọn.
Tưởng Cốc ân cần tiếp đón cô.
Vừa lúc, có một người ở cùng một đám đại tiểu thư đang vây quanh hòn ngọc quý của Mạnh thị Mạnh Tâm Mẫn, thấy một thân ảnh yểu điệu tiến vào liền giương giọng: “Nghê Tư Nam, cậu cư nhiên cũng tới.”
Chu Vị Vị ở đối diện trợn mắt kinh ngạc nhìn cô. Nghê Tư Nam hơi hơi mỉm cười: “Thật khéo!”
Mạnh Tâm Mẫn luôn không coi ai ra gì, không quen nhìn người khác so với cô ta còn kiêu ngạo hơn, cùng Nghê Tư Nam trước nay đều như nước với lửa.
Đương nhiên chỉ có mình cô ta đơn phương cảm thấy như vậy.
Nghê Tư Nam trực tiếp ngồi ở giữa, bên cạnh liền có người mang lên đồ ăn thức uống.
Ánh mắt của Mạnh Tâm Mẫn dừng lại ở chiếc váy trên người cô, vừa khéo là chiếc váy cô ta rất thích nhưng chưa có được, tâm tình càng thêm khó chịu.
Cô ta tâm thần vừa chuyển: “Có người thấy tối qua Phó thiếu mang một gương mặt sung đỏ về nhà, hôm qua anh ta là đi dự yến hội ở nhà cô có đúng không?”
Ngụ ý chính là ở yến hội xảy ra vấn đề.
Nghê Tư Nam bình tĩnh nói: “Chắc là anh ta bị muỗi cắn đi.”
Mạnh Tâm Mẫn: “…”
Mọi người đều biết trên mặt của Phó Thành Xuyên là dấu bàn tay.
Nghê Tư Nam dựa vào trên sô pha, thoải mái mà nheo lại mắt, giống như một con mèo đang thõa mãn, nghĩ thầm mình đúng thật là một người dối trá.
Trong ngoài không đồng nhất đúng là tư vị vui sướиɠ nhất.
Nghê Tư Nam ăn một miếng dưa hấu, lại cố ý cùng cô ta nói: “Nếu ngày hôm qua cô cũng có mặt ở đó, khẳng định sẽ bị cắn thành đầu heo.”
Mạnh Tâm Mẫn thiếu điều muốn tắt thở. Cô ta không đi là vì trước đó hai ngày đã cãi nhau với Nghê Tư Nam, cha mẹ luôn quảng nghiêm, làm cô phải ở trong nhà tỉnh tâm lại, vốn nghĩ sẽ mặc một bộ lễ phục được chế tác đặc biệt để đi khoe, rốt cuộc cửa cũng không bước ra được.
Không đề cập tới còn tốt, nhắc tới càng thêm tức.
“Kỳ thật, hiện tại trong giới quý tộc có không ít người chỉ ra vẻ bề ngoài”.Mạnh Tâm Mẫn cười hai tiếng: “Phó Thành Xuyên vẫn còn tốt đó.”
“Như vậy a.” Nghê Tư Nam liếc cô ta, không chút để ý mà ném xuống một câu: “Nếu cô cảm thấy tốt, vậy thì tặng cho cô a.”
Cô bỗng nhiên giơ tay lên vặn vẹo.
Mạnh Tâm Mẫn lập tức lui về phí sau, cô ta không muốn trở thành một Phó Thành Xuyên thứ hai.
“Đừng khẩn trương.” Nghê Tư Nam lộ ra biểu tình đáng tiếc, còn không quên bổ sung: “Chỉ là hoạt động gân cốt một chút thôi.”
“…”
Mạnh Tâm Mẫn nhìn về phía cô trong ánh mắt viết nên chữ không cam lòng.
Nghê Tư Nam làm như không có việc gì, tiếp tục hưởng thụ những người khác vây quanh thổi phồng.
Các cô ở đây đều là thiên kim đại tiểu thư, đối tượng kết hôn tự nhiên không có khả năng là người bình thường, Nghê Tư Nam lúc mười mấy tuổi đã rõ ràng minh bạch.
Cho nên lúc biết được đối tượng đính hôn là Phó Thành Xuyên cô vẫn chưa phản kháng. Nhưng Phó Thành Xuyên làm cô thật sự khó chịu.
Không biết qua bao lâu, Tưởng Cốc đi tới, cười hì hì nói: “Vừa rồi có báo đã đưa tin, em nhìn xem.”
Vài ánh mắt thò qua tới.