Bảy giờ rưỡi tối, bầu trời không còn ánh sáng, hiện ra một vùng xanh thẳm, mặt trăng chầm chậm bò lên trên cửa sổ sát đất, ánh trăng tỏa ra tranh đua khoe sắc với đèn thủy tinh trên trần nhà.
Dưới sự chiếu rọi của ánh sáng mạnh liệt này, cảnh tượng phía dưới cũng không làm bọn chúng thất vọng, từng sợi tóc vàng óng ánh rõ ràng, như cát vàng lóe sáng chào hỏi bọn chúng.
"Nói tóm lại, điểm lôi cuốn nhất của tiểu thuyết này chính là sự tương tác của hai vị nam chính, bởi vì tính cách đều hiếu thắng, tuyến tình cảm vừa gập ghềnh vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ, giai đoạn trước công yêu mà không có được, giai đoạn giữa bởi vì không gánh vác nổi gen sói tuyết, đã cưỡng ép thụ trong kỳ phát tình, giai đoạn sau lại được cưng chiều lên tận trời, người đọc muốn ngừng mà không được, về cốt truyện, toàn bộ truyện thiên về ấm áp chữa lành..."
Tóc hơi dài uốn xoăn nhẹ rũ xuống cổ, trông lười biếng mà tùy ý. Trên cổ trắng nõn thon dài, yết hầu không ngừng chuyển động, giọng nói dễ nghe liên tục truyền ra từ nơi đó.
Mắt thấy đã chuẩn bị kết thúc, Trần Cố Nguyên hơi nhếch mày, ngón tay vươn về phía màn hình: "Được rồi, để không ảnh hưởng cảm xúc khi đọc truyện của mọi người, thuỷ quân không spoil nhiều nữa, các bạn thấy hứng thú hãy nhanh chóng vào app đọc nha."
Theo một chữ cuối cùng rơi xuống, đầu ngón tay đồng thời hướng về phía trước chạm một cái, "tút" một tiếng, ghi âm kết thúc lần nữa.
Không ngừng nghỉ chút nào, màn hình trở về giao diện chính, một app cắt ghép video nào đó được mở ra, ngón tay nhanh chóng nhập đoạn ghi âm vừa nãy vào, thêm một tấm ảnh bìa, bấm xuất bản.
Sau đó, trên màn hình chính là đen kịt một màu, một đường thẳng màu lam gắn số liệu nhảy liên tục.
30%... 50%... 70%...
100%
Thời gian ở góc trái điện thoại, đã là bảy giờ năm mươi tám phút, màn hình trở lại giao diện chính một lần nữa, từng app video được mở ra, đầu ngón tay tiến hành thao tác.
Toàn bộ tác phẩm đăng thành công.
Thời gian vừa đúng tám giờ.
"Hú ~" hai tay được giải phóng, Trần Cố Nguyên đặt cằm lên bàn, nhìn chằm chằm vị trí cửa sổ chat, "Thế cho nên sao lại đồng ý đăng tác phẩm trước 8 giờ tối chứ?"
Haizzz...
Quả nhiên năm ngoái mình còn non quá.
Mắt thấy trên cửa sổ chat xuất hiện một số 1 màu đỏ, ngay sau đó là 2, 3, 4, 5, 6... Trong vòng mười giây ngắn ngủi, giống như núi lửa phun trào, nháy mắt tăng vọt lên 100+...
Lông mi dài đậm chớp chớp, con ngươi màu lam nhạt hơi co lại, dù đã quen rồi, nhưng vẫn bị tốc độ của cư dân mạng làm chấn động.
"Mạng của bọn họ có đánh nhau không nhỉ?" Trần Cố Nguyên lầm bầm lầu bầu cảm thán.
Ngón tay giống như bị mất sức, chậm rãi nhấn vào cửa sổ chat, như cương thi lướt lên trên, sau đó tìm thấy bình luận đầu tiên, bấm vào.
[Một ngày ăn phân: Người đầu tiên!]
"..."
Lầu dưới trả lời.
[Gấu lớn: Vãi! Không phí một ngày ăn phân!]
[Nằm mơ giữa ban ngày: Cuối cùng cũng mang vận phân rồi…]
[@_ lớn: Ha ha ha ha ha ha ha…]
[Một ngày ăn phân: Nước lớn, mạnh dạn đề cử truyện ABO [Tân nương khế ước của tôi – thu] của phu nhân S, công bá đạo tổng tài mặt lạnh cố chấp và thụ dịu dàng đáng yêu nghịch ngợm, thật sự thật sự rất hay!]
[Một ngày ăn phân: Các chị em à, đừng cười nữa… Trước tiên giúp cái bình luận đề cử truyện của tôi lên top đi!]
[Con gái đều là sinh vật đáng yêu: @Độ, @Trĩ Niệm, @Công kiên định không thay đổi, @Lăng Lăng Linh, @Diệp Lăng Tuyết (cười ra nước mắt) Bị cái bạn này làm cho cười chết mất.]
...
Nhìn dân mạng tương tác với nhau, khóe miệng Trần Cố Nguyên giật giật hai cái, bất đắc dĩ lắc đầu, thoát ra rồi vào app đọc truyện tìm kiếm [Tân nương khế ước của tôi – Thu]
Đề cử truyện trước 8 giờ tối và xem truyện mà người bình luận đầu tiên để cử là chuyện cậu cần làm mỗi ngày.
Lúc này, màn hình cảm ứng đột nhiên bị đơ nên cậu mới phát hiện điện thoại chỉ còn 2% pin, cậu trợn mắt một cái, vội lấy dây sạc bên cạnh để sạc pin.
"Hô ~"
Suýt thì sập nguồn...
"Truyện A, B, O?" Trần Cố Nguyên chớp chớp mắt, ngón tay vừa bấm vào văn án, trên màn hình liền hiện lên một tin nhắn Wechat.
Trong khoảng thời gian giao diện app Wechat khởi động, Trần Cố Nguyên hơi cau mày lại, trong đôi mắt đẹp mang theo một tia nghi hoặc.
Là một blogger mới tiếp xúc với giới văn học mạng một năm, cậu vẫn chưa từng đọc thể loại này.
"Thế nào là AB..."
Còn chưa dứt lời, liền thấy người trong khung chat Wechat, [Trung đội cảnh sát nhân dân số 2 Lộc Giang – Đội trưởng Tiền] gửi tới 2 tin nhắn chưa đọc.
Trần Cố Nguyên sửng sốt một chút, lập tức nghiêm túc, nhanh chóng bấm vào.
[Trung đội cảnh sát nhân dân số 2 Lộc Giang – Đội trưởng Tiền: (Hình ảnh)]
[Trung đội cảnh sát nhân dân số 2 Lộc Giang – Đội trưởng Tiền: Là ông ta sao?]
Trong hình ảnh là một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, khuôn mặt vàng vọt, đầy nếp nhăn, một đôi mắt đυ.c ngầu, vừa nhìn là biết đây là người trải qua không ít khổ cực.
Trần Cố Nguyên nhíu nhíu mày, bấm điện thoại.
[Trần Cố Nguyên: Không phải.]
Đầu kia trả lời tin nhắn rất nhanh.
[Trung đội cảnh sát nhân dân số 2 Lộc Giang – Đội trưởng Tiền: Thế có giống không?]
[Trần Cố Nguyên: Không giống, mặt gầy hơn chút nữa, tuổi tác giảm mười tuổi, mắt phải to hơn một chút.]
Lần này, ba giây sau đầu kia mới trả lời.
[Trung đội cảnh sát nhân dân số 2 Lộc Giang – Đội trưởng Tiền: Được, cảm ơn sự hợp tác của cậu, lần sau lại làm phiền cậu rồi.]
[Trần Cố Nguyên: Được.]