"Bốp ——!"
Một tiếng vang giòn giã vọng khắp căn phòng, ngón tay thon dài rời khỏi da thịt trắng nõn, lưu lại dấu nắm ngón tay đỏ tươi.
"Đồ hỗn trướng!" Một giọng nói hơi trầm gầm lên giận dữ: "Con có biết con đang làm cái gì không? Ta là cha của con đấy!"
Lời này vừa nói ra, không khí tĩnh lặng hai giây, tiếp đó đổi thành một giọng nói từ tính vang lên: "Cha?"
Tiếng gọi này là nghi hoặc.
"Cha."
Tiếng gọi này là mê man.
“Cha…”
Tiếng gọi này là tuyệt vọng.
"Ha!" Giọng nói cao lên.
Hai cánh môi không mỏng không dày, hình dạng xinh đẹp chậm rãi khép lại, khóe miệng kéo thành một đường thẳng.
Không khí lại tĩnh lặng ba giây.
Giây tiếp theo.
"Ha." Khóe miệng kéo ra.
"Ha ha." Lại kéo ra.
"Ha ha ha." Kéo đến độ không thể kéo thêm được nữa.
Tĩnh lặng một giây.
Cảm xúc đột nhiên bộc phát!
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha..."
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha..."
Trong chốc lát, tiếng cười tràn ngập châm chọc và bi thương như thác lũ hung mãnh vang vọng khắp mọi ngóc ngách trong căn phòng hoa lệ.
"Cha?!"
Con ngươi màu lam nhạt bỗng nhiên hơi co rụt lại, khéo miệng kéo rộng thu hồi trong giây lát, vành môi trở nên bình thẳng, hàm dưới sừng cổ động, tiếng “ken két” vang lên giống như là muốn nghiến nát hàm răng.
Sau một khắc!
Một cái tay đột nhiên đưa tới, bắt lấy cổ tay của cái bàn tay đánh ra dấu đỏ, trong năm ngón tay hơi sưng đỏ lên, đầu ngón tay của ngón dài nhất bị gân xanh tĩnh mạch nổi lên bao trùm, sau đó va chạm kịch liệt với bàn đá cẩm thạch.
Có lẽ là lực đạo quá mạnh, tạo ra một âm thanh trầm đυ.c đồng thời trong phòng cũng vang lên tiếng xuýt xoa đầy đau đớn.
"Đừng có ở đây mà tự mình đa tình, đừng có ở đây mà tự làm bản thân cảm động được không?"
"Hai chúng ta có quan hệ máu mủ sao? Hộ khẩu của hai chúng ta có cùng trên một quyển không?"
"Anh chẳng qua chỉ là một người anh lớn hơn em 13 tuổi mà thôi, có tư cách gì làm cha em!"
"Ầm ——!"
Vừa dứt lời, cánh tay liền bị lực đạo lớn gấp ba lần vừa này ấn xuống bàn đá, một giọng nói thâm trầm, đau khổ, xấu hổ, giận dữ, lo lắng, khiến trái tim người nghe vỡ nát vang lên: "Con nói lại lần nữa! Mẹ nó! Con dám nói một lần nữa xem!"
"Em có nói một vạn lần nữa cũng như nhau." Giọng nói từ tính bỗng nhiên bình tĩnh dị thường, "Từ giây phút em bắt đầu rung động, đáp án mãi mãi không thay đổi."
"Em không muốn làm con của anh,…" con ngươi màu lam nhạt sâu thêm, ngữ khí lộ ra sự kiên định và bá đạo: "Em muốn làm người đàn ông của anh!"
“Bốp ——!”
Lại là một tiếng vang giòn giã.
"Con..." Cắn chặt răng, chậm chạp dừng lại.
Cái tay nắm chặt cổ tay lặng lẽ buông ra, di chuyển đến trước màn hình điện thoại: "Vào app đọc, nhiều đặc sắc hơn chờ bạn."
Theo sự vuốt nhẹ của ngón tay, nút màu đỏ ở giữa phía dưới khẽ rung, "tút" một tiếng, cứ như vậy kết thúc ghi âm.
Căn phòng rộng lớn an tĩnh lại trong nháy mắt, người ngồi trên ghế mím mím môi, xoay xoay cánh tay vẫn có chút đau, nhìn da thịt sưng đỏ một mảnh trên đó, nhe răng cay cú nói: "Má!"
"Đau chết ông đây rồi..."
Ngoài miệng than vãn, tay lại hướng về màn hình lần nữa, đợi chỗ tính giờ trên điện thoại bắt đầu, sau khi ho nhẹ hai cái, bờ môi xinh đẹp hơi nhếch lên.
"Chào buổi tối các bạn, đây là thuỷ quân, hôm nay đề cử cho mọi người tiểu thuyết giả tưởng đỉnh cao của phu nhân Z: [Tình yêu vượt ranh giới - Sói tuyết], cp được thiết lập là công cố chấp quái gở thâm tình và thụ cao siêu xấu bụng tàn nhẫn song Q."
Giọng nói nhẹ nhàng cuốn hút ôn hòa, không cố chấp và trầm thấp như vừa rồi, trở nên êm tai mê người vô cùng.
"Tiểu thuyết này nói về thời kỳ những năm 00, một thương nhân hai bàn tay trắng xây dựng sự nghiệp từ một quán vỉa hè, năm mười tám tuổi nhặt được một cậu bé năm tuổi ở ven đường, mười lăm năm sau bị con trai nuôi công hãm, nuôi sói là mối họa, truyện song phương cứu rỗi..."