Trả lời tin nhắn xong, Trần Cố Nguyên quay trở lại app đọc, nhìn chằm chằm chữ lít nha lít nhít trên đó, trong lúc nhất thời ánh mắt không cách nào tập trung nổi.
Lặng người ba giây, Trần Cố Nguyên hít sâu một hơi, đạp chân dài một cái, ghế ngồi lùi về phía sau.
Một giây sau, cái bóng trước cửa sổ sát đất đứng thẳng lên, sợi tóc vểnh lên trên đỉnh đầu cách đèn thủy tinh không quá 10 cm.
Trần Cố Nguyên vòng qua bàn sách, ra khỏi phòng, đi đến phòng ngủ, cậu mở ngăn kéo thứ hai của tủ đầu giường ra, lấy một chuỗi vòng tay bên trong ra, sau đó quay lại thư phòng.
Sau khi ngồi xuống, Trần Cố Nguyên giơ chuỗi tràng hạt lên trước mắt, tỉ mỉ quan sát, đầu ngón tay của bàn tay kia gõ lên bàn, phát ra thanh âm thanh thúy.
Cậu nhắm mắt lại, tập trung tinh thần nghĩ về gương mặt kia.
Năm năm trước, cậu tận mắt nhìn thấy một vụ tai nạn xe cộ, cậu là người duy nhất ở hiện trường nhìn thấy mặt của người lái xe gây tai nạn.
Theo lý, chuỗi vòng tay này là vật chứng, không nên ở trong tay cậu, nhưng cảnh sát sợ cậu quên mất gương mặt kia, cho nên vẫn luôn để hiện vật ở chỗ cậu.
Cậu cũng sợ mình quên, thường xuyên cầm vòng tay rồi hồi tưởng trong đầu. Chỉ tiếc là kỹ thuật vẽ tranh của cậu quá tệ, không thì cậu thật sự muốn phác họa người đàn ông ở trong đầu ra.
Năm năm trôi qua, mãi vẫn không bắt được người gây họa bỏ trốn, nghe nói người bị hại cũng vẫn luôn nằm trong bệnh viện không tỉnh lại, điều đó làm cậu cứ canh cánh trong lòng chuyện này.
Thật hi vọng có thể giải thoát sớm một chút…
Yên lặng một lúc, Trần Cố Nguyên nuốt nước bọt, có lẽ là vừa rồi nói quá nhiều, cổ họng có hơi khát, cậu đưa tay kéo cốc nước bên cạnh, không ngờ nghĩ một đằng làm một nẻo, trực tiếp làm đổ cốc nước.
"Koong" một tiếng, cốc nước xảy ra va chạm với bàn đá, nước bên trong đổ ào ra ngoài.
Trần Cố Nguyên mở choàng mắt, phát hiện nước trong cốc đổ hết lên điện thoại và bàn phím laptop.
"Dm!!"
Cậu lập tức kéo laptop sang chỗ khác, cũng may trên bàn phim laptop có một lớp màng mỏng, nhưng điện thoại thì không tốt số như vậy, cậu cầm điện thoại từ trong nước lên, định vung cho ra hết nước.
Giây tiếp theo!
Một luồng cảm giác tê dại đau nhói truyền từ bàn tay cậu vọt thẳng lên tim, trong chớp nhoáng này, đầu cậu biết ngay là rò điện, muốn ném điện thoại đi, cái tay hoàn toàn không nghe sự sai khiến của não.
Không đợi cậu làm ra phản ứng gì khác, dòng điện đã lan đến toàn thân, toàn thân cậu đều không chịu khống chế mà run rẩy, sau khi trước mắt lúc sáng lúc tối một trận, cả người liền mất đi tri giác.
Toàn bộ quá trình không đến ba giây, trong căn phòng đã yên ắng không tiếng động, chỉ còn vòng tay ngoắc ở ngón tay là đang lay động không ngừng trong không trung.
——
——
Tích tắc, tích tắc, tích tắc...
"Hu hu hu hu hu... Bác sĩ, xin bác sĩ! Mau cứu con của tôi với..."
Tiếng đồng hồ tích tắc cùng tiếng khóc ầm ĩ không ngừng truyền vào lỗ tai, Trần Cố Nguyên hơi nhíu mày, lông mi dài run rẩy mấy lần, từ từ mở mắt.
"Bác sĩ... Hu hu hu... Bác sĩ, bác sĩ... Xin anh..."
"Trời ạ... Không phải tôi không cứu, tỷ lệ thành công của cuộc phẫu thuật này là 50%, nhưng các người không chịu ký tên..."
"Anh nghĩ cách khác đi mà! Thằng bé mới hơn hai mươi tuổi! 50% chẳng khác nào đòi mạng thằng bé cả!!"
Đại não bị chấn động bực bội một trận, không để ý tới đèn trên trần nhà lạ lẫm cỡ nào, Trần Cố Nguyên có tính gắt ngủ cực lớn nghiêng đầu, phàn nàn với ba người ở giường bên cạnh: "Thế thì làm hai lần đi, cứ ồn ào cái gì không biết."
Lời này vừa nói ra, giường bên cạnh nhất thời lâm vào im lặng, ba đôi mắt đồng thời nhìn về phía cậu, sự mờ mịt trong mắt tựa như đang suy nghĩ tính đúng sai của câu nói kia.
Sau khi sững sờ đối mặt hai giây, từng người mới phản ứng lại, trên trán viết chữ "Nói cmn có lý đấy!"
Nghe thấy âm thanh, hộ lý vẫn luôn ở bên cạnh xem tình huống của giường bên đứng dậy: "Anh, anh tỉnh rồi."
"Chưa tỉnh," Trần Cố Nguyên nghiêng đầu sang chỗ khác, "Tôi đang mộng du."
Hộ lý: "..."
Đối với người hay gắt ngủ mà nói, lúc này bất luận là ai tới bắt chuyện, chắc chắn đều là đυ.ng phải họng súng.
Thấy người ta mặt mũi tràn đầy vô tội, Trần Cố Nguyên nhắm lại mắt, hít thở sâu, tự mình điều tiết uất khí trong lòng, sau đó theo thói quen giơ cổ tay lên, phát hiện bây giờ đã là mười giờ sáng.
Cậu chớp mắt, nhớ lại tình cảnh trước khi nhắm mắt, cảm thấy vô cùng may mắn khi mình chưa bị giật điện mà chết.
"Dì đưa tôi đến bệnh viện đâu?" Không biết có phải do ngủ quá nhiều hay không, đầu có chút phình ra, Trần Cố Nguyên lắc lắc đầu, chống cánh tay lên giường để ngồi dậy.
Chỉ có mẹ và dì giúp việc biết mật khẩu nhà cậu, bởi vì đây là phòng bệnh bình thường nên cậu nghĩ, chắc là lúc dì tới làm cơm tối, phát hiện cậu bị giật điện ngất trong thư phòng, sau đó gọi xe cứu thương.