Trần Cố Nguyên đã từng tiếp xúc với người máy quản gia cao cấp rất nhiều lần, bởi vì thiết lập của con chip trong đầu khác nhau nên tính cách của mỗi quản gia cũng khác nhau.
Hoạt bát vui tươi, hài hước dí dỏm, dịu dàng quan tâm các loại,… Cậu đã từng được lĩnh giáo qua những tính cách này rồi, nhưng người máy có tính vô lễ ngạo mạn như thằng cha trước mặt thì đúng là lần đầu tiên cậu gặp.
"Dưới tình huống bình thường, nếu trong nhà có người xa lạ tới thì không phải sẽ hỏi là “bạn” hay “khách” sao?" Trần Cố Nguyên rũ mắt, nhìn chằm chằm người máy trước mặt, ngữ khí lành lạnh, "Thứ nhét trong đầu anh cũng đặc biệt thật đấy."
Đối mặt với sự uy hϊếp, Tiga không sợ hãi chút nào, không thèm chớp mắt, cũng nhìn cậu chằm chằm, thậm chí trên mặt còn nở một nụ cười giả dối chuyên nghiệp: "Bởi vì Viêm chưa từng đưa "bạn" hay "khách" về nhà, trong đầu tôi không có mục nhận thức này."
Trần Cố Nguyên: "Thế thú cưng nhỏ ở đâu ra hả?"
Tiga: "Bởi vì Viêm từng dắt một con mèo và một con chó về."
Nghe nói như thế, Trần Cố Nguyên nhíu mày lại, ánh mắt mang theo ý lạnh: "Anh phân loại tôi và động vật vào cùng một chỗ à?"
Thân là người máy trí tuệ nhân tạo có hiểu biết về loài người, Tiga cảm nhận rất rõ ràng tâm tình chập chờn của đối phương, giống như là trút giận thay bạn thân vậy, biểu cảm của y có chút vi diệu. Sau đó, vẫn như cũ không nhanh không chậm đáp lại: "Tư liệu của tôi cho thấy, cậu chính là động vật."
Trần Cố Nguyên: "..."
Giờ này khắc này, Trần Cố Nguyên phảng phất cảm nhận được áp lực nặng như núi của bốn chữ “hoàn toàn bại trận”, "ầm" một tiếng, tầng tầng lớp lớp nện xuống, đè cho cậu tan nát.
Ha!
Lần đầu tiên thấy Tiga cãi nhau với người khác, Tư Không Viêm đầu tiên là sững sờ, đợi sau khi phản ứng lại thì vừa kinh ngạc vừa cảm thấy có chút buồn cười.
Là một người máy mang chức vụ bầu bạn và phục vụ, Tiga đã trải qua nhiều lần lập trình và tinh chế ngoại hình, lần gần đây nhất là vào năm năm trước, Tiga của lúc đó còn chưa có cảm giác tính người như hiện tại, không nghĩ tới nhà thiết kế vẽ rắn thêm chân, hôm nay vậy mà lại có đất dụng võ!
Mắt thấy bầu không khí càng ngày càng cứng ngắc, Tư Không Viêm vội vàng hoà giải: "Tiga, vị này là Trần tiên sinh, cậu ấy vẫn luôn giúp đỡ tôi trong kỳ dịch cảm mấy ngày nay của tôi."
Nghe nói như thế, Tiga ngẩn người, sau khi nhìn thoáng qua bạn tốt của mình một chút, biểu cảm trên mặt lập tức thay đổi, cười tủm tỉm vươn tay: "Chào Trần tiên sinh, cảm ơn cậu đã chăm sóc Viêm, xin lỗi cậu, vừa nãy là tôi thất lễ rồi."
"..."