Sau Khi Nam Thẳng Xuyên Thành Beta

Chương 25

Không ngờ máy móc còn có chức năng lật mặt nhanh hơn cả lật sách thế này, Trần Cố Nguyên hơi híp mắt lại, nhìn chằm chằm đối phương mãi, cuối cùng rất không tình nguyện mà vươn tay ra bắt tay.

Lúc đầu cậu nghĩ rằng so đo với một người máy thì thật sự là lãng phí thời gian, có ý kiến hẳn là nên nói với chủ nhân, nhưng ai ngờ, lúc bắt tay nhau, không biết là đối phương vô tình hay cố ý, lực đạo trên tay rõ ràng đang dần dần tăng thêm.

Thấy thế, Trần Cố Nguyên nhướn mày một cái, cũng dùng sức hơn.

Đùa hay gì, cậu không phải dạng vừa đâu, sao mà đi sợ một cái máy được?

Thế là, một người một máy cứ như vậy âm thầm dùng sức so tài, trong không khí truyền ra tiếng ma sát nho nhỏ, ai cũng không chịu bỏ qua cho người kia.

Thấy bắt tay ba giây rồi mà vẫn chưa buông ra, ánh mắt của Tư Không Viêm di chuyển qua lại giữa hai người, sau một hồi khá lâu, dường như hiểu ra cái gì đó, khóe môi hơi cong lên, có chút bất đắc dĩ đưa tay vỗ vỗ vai bạn thân: "Tiga, tôi đói rồi."

Nghe nói như thế, Tiga như tỉnh táo lại, lập tức buông lỏng tay ra, cười dịu dàng nói với anh: "Được, xin chờ một chút, tôi lập tức nấu đồ ăn."

Dứt lời, y liền cầm hai đôi dép lê ra, cung cung kính kính đặt bên chân hai người.

Đợi Tiga đi vào phòng bếp xong, ánh mắt Tư Không Viêm mới chuyển hướng về phía Trần Cố Nguyên, giải thích: "Tiga có 70% nhận thức và suy nghĩ của con người."

Nghe vậy, Trần Cố Nguyên trợn tròn mắt, khó tin nói: "70%!"

Thế có khác gì một người sống sờ sờ đâu?!

Thảo nào...

Tư Không Viêm: "Đúng vậy, cậu không nghe lầm."

Nhận thức và suy nghĩ của con người là một khái niệm tổng hợp, bao gồm cả một quá trình tâm lý từ suy nghĩ, cảm giác đến lý giải và đánh giá, vân vân… của con người.

Dưới tình huống bình thường, khi một người cần mua người máy, người bán đều sẽ hỏi cần bao nhiêu ý thức loài người, nhưng chuyên gia thì sẽ đề nghị người mua chọn khoảng tầm ba mươi phần trăm.

Bởi vì làm một người máy phục vụ trong gia đình thì 30% ý thức loài người là đã đủ rồi, dù sao đối với người mua mà nói, người máy có quá nhiều ý thức loài người vừa tốt cũng vừa xấu.

Đương nhiên, điểm quan trọng nhất là, nếu như xảy ra bất trắc, nhục thể phàm thai sao có thể đọ được với một thứ toàn thân là sắt?

"Thế còn 30% nào là chưa cấy vào?" Trần Cố Nguyên hỏi.

"Những cảm xúc phức tạp như phẫn nộ, bạo lực, đau lòng,..." Tư Không Viêm nhìn cậu, lời nói giống như đang nhắc nhở, "Nhưng cả IQ và EQ của anh ấy đều trên 120."

Phiên dịch lại chính là: Đừng trêu chọc anh ấy.

Trần Cố Nguyên: "..."

Vậy anh mua cái thứ này thì có khác gì “nuôi ong tay áo nuôi cáo trong nhà” chứ?

Trần Cố Nguyên thầm nghĩ vậy.

Nhưng việc này cũng không liên quan gì đến cậu... Cậu vừa đổi giày vừa hỏi: "Anh mua nó bao nhiêu năm rồi? Trông có vẻ tình cảm rất tốt."

"Anh ấy nhìn tôi lớn lên đấy, chúng tôi là bạn rất thân." Tư Không Viêm cũng đổi giày.

À, thì ra là thế.

"Tầng một và tầng hai có sáu gian phòng cho khách, cậu đi xem đi." Tư Không Viêm vừa lên tầng vừa nói: "Thích phòng nào thì nói với Tiga, anh ấy sẽ giúp cậu lấy chăn nệm mới."

Trần Cố Nguyên rất hiểu lễ phép cơ bản của một người đến làm khách, cậu đứng tại chỗ chớp chớp mắt: "Tôi không quan trọng phòng nào cả, sạch sẽ gọn gàng là được."

Nghe vậy, Tư Không Viêm quay đầu nhìn cậu một cái, sau đó gật gật đầu: "Vậy cậu cứ tự nhiên."

"Được.” Dứt lời, Trần Cố Nguyên liền đi thẳng đến trước bàn trà, sau đó lấy điện thoại ra, ngồi xuống ghế sô pha.

Mới nãy thôi, cậu đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, đó chính là tại sao mấy ngày nay cậu phải vò đầu bứt tai đi tìm công việc, mà không phải lựa chọn tiếp tục để cử tiểu thuyết kiếm tiền ở thế giới này?

Ừm...

Ừ thì...

Chắc là cậu không bị giật điện đến độ đần luôn đâu nhỉ?!

Nghĩ như vậy, Trần Cố Nguyên tự giễu nhếch khóe miệng, thầm mắng mình là đúng là ngu vãi.