"Cách năm mươi mét có một cái hồ, bên cạnh có đình nghỉ mát và các loại công trình giải trí, buổi sáng có thể tập thể dục, buổi chiều có thể uống trà, chạng vạng tối có thể câu cá."
Dứt lời, anh nhắm mắt lại, hít sâu không khí trong lành quanh đây, làm tan hết ngột ngạt trong cabin cách ly mấy ngày nay.
Trần Cố Nguyên thì không nhàn hạ thoải mái như vậy, hắng giọng hai tiếng: "Vậy lúc tôi đi tìm việc làm, có thể mượn xe của anh không?"
Nghe được miễn cưỡng trong giọng nói của đối phương, Tư Không Viêm mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn sang.
Trần Cố Nguyên dáng dấp cao lớn đứng thẳng bên cạnh anh như một bức tường người, áo jacket đỏ rộng rãi làm làn da vốn đã trắng nõn càng sáng hơn, quần jean đen thoải mái phối với giày Martin, thời thượng hoàn toàn không ăn khớp với nơi này.
"Có thể." Anh nói.
"Cảm ơn." Trần Cố Nguyên gật đầu, sau đó thuận miệng hỏi một câu: "Anh bao nhiêu tuổi?"
Tư Không Viêm quay người vào phòng khách: "31."
"Hả?" Trần Cố Nguyên đi theo sau, nghe vậy kinh ngạc nhìn anh: "Anh đã 31 tuổi rồi?"
Dường như thật sự rất bất ngờ, cậu nghiêng đầu, trừng đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm mặt người ta: "Nhìn cũng cỡ 26, 27 tuổi thôi mà."
Khá lắm, hơn cậu hẳn bảy tuổi!
Quả nhiên, người phương Đông trông trẻ, lời này không điêu chút nào.
Được khen trẻ đương nhiên là vui rồi, Tư Không Viêm cong cong môi định nói "cảm ơn", không ngờ lại nghe được đối phương nói thêm một câu: "Thật là lợi hại, trong ngoài cách nhau 50 tuổi, gán lên người anh không có chút không hài hòa nào."
"..."
Trần Cố Nguyên nói đến đâu là vẻ mặt của Tư Không Viêm cứng đờ đến đó, bờ môi đang hé nhẹ khép lại, vành môi kéo thẳng.
Lợi hại cái gì cơ…
Rõ ràng là nói lời châm chọc, tại sao phải dùng giọng điệu chân thành đến vậy?
Cứ nói thẳng toẹt ra là tuổi tâm lý của anh bằng với ông cụ 70, 80 tuổi không hơn à!
Thằng ranh con...
Vẫn chưa phát hiện ra đối phương đen mặt, Trần Cố Nguyên vốn định nói thêm cái gì đó, vừa mở miệng ra liền thấy chỗ huyền quan bỗng có người đi đến.
"Chào buổi trưa, Viêm."
Âm thanh máy móc trầm đυ.c chui vào tai, khuôn mặt tươi cười ôn hòa linh động va vào mắt, Trần Cố Nguyên lập tức sửng sốt.
Người tới thấp hơn Tư Không Viêm một chút, một thân mặc trang phục quản gia, thoạt nhìn có vẻ hơn 40 tuổi, tướng mạo trung hậu vừa nhìn đã thấy là một người đàng hoàng.
À không, chính xác thì là một người máy đàng hoàng.
Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, Tư Không Viêm cong môi: "Chào buổi trưa, Tiga."
"Mừng cậu về nhà." Tiga tiến lên hai bước, giang tay ôm lấy bạn thân, "Ba ngày không gặp, rất nhớ."
Tư Không Viêm vỗ vỗ lưng đối phương: "Tôi cũng thế."
Nhận thấy cảm xúc của bạn thân không tốt, Tiga ném ánh mắt sang người trẻ tuổi bên cạnh, nghĩ đến nội dung nói chuyện của hai người vừa nãy, chỉ thấy ánh mắt của y biến đổi, gương mặt vốn đang mỉm cười lập tức xụ xuống.
Trần Cố Nguyên: "... ?"
Sao cứ cảm giác vừa bị lườm một cái?!
"Anh đã chuẩn bị cơm trưa chưa? Chắc là Đan đã báo trước với anh rồi nhỉ?" Tư Không Viêm buông tay ra.
Nghe vậy, Tiga thu tầm mắt lại, thân thể lui về sau một bước, thần sắc trên mặt thoắt cái trở nên dịu dàng: "Báo rồi, tôi đi siêu thị mua đồ ăn tươi mới, đã sơ chế xong hết, chỉ đợi cậu trở về nấu."
Tư Không Viêm gật gật đầu, nhớ tới bên cạnh còn một người, vừa định lên tiếng giới thiệu, Tiga lại giành trước một bước hỏi: "Viêm, vị này là… "
Tầm mắt của y lại đặt trên người Trần Cố Nguyên lần nữa, còn quét qua một cái tượng trưng, ánh mắt rất thật, không nói rõ được là tò mò hay tìm tòi nghiên cứu: "Thú cưng nhỏ mà cậu nhặt về à?"
Trần Cố Nguyên: "!"