Sau Khi Nam Thẳng Xuyên Thành Beta

Chương 22

Phát giác được ánh mắt của cậu, Tư Không Viêm quay đầu nhìn sang, lúc bốn mắt nhìn nhau liền nghe thấy đối phương hỏi: "Anh tên là gì?"

Vừa hỏi như vậy, Tư Không Viêm ngẩn người, lúc này mới nhớ ra mình vừa tỉnh táo lại đã hỏi người ta một đống, đến bây giờ vẫn chưa chính thức giới thiệu bản thân.

Mặc kệ Trần Cố Nguyên có phải là gián điệp do đối thủ cài vào hay không, trước khi làm rõ tình huống, như vậy quả thực có chút thất lễ.

Tư Không Viêm hơi chớp mi mắt, vươn tay phải ra: "Họ kép Tư Không, tên một chữ Viêm."

"Viêm?" Trần Cố Nguyên đưa tay bắt tay anh, nhìn vào mắt anh hỏi: "Là hai hỏa à?"*

*Chữ Viêm (炎) viết bằng hai chữ hỏa (火)

Lúc nói “hai hỏa”, phát âm của cậu có cao lên một chút, nghe tựa như là “đồ đần”*

*Hai hỏa (二火) = èr huǒ, đồ đần (二货) = èr huò

Mắt thấy đối phương nhíu mày, Trần Cố Nguyên lập tức bồi thêm một câu: "h ----u ----o ----" thanh thứ ba.

"... ."

Còn không bằng không bồi...

"Phải." Tư Không Viêm đáp.

Hai người đồng thời buông tay ra.

"Ơ, giờ nhiệt độ cơ thể anh bình thường rồi này." Nhớ tới xúc cảm mấy ngày nay, Trần Cố Nguyên cảm thán: "Trước đó cứ như người lửa vậy, người nóng chiên được cả trứng luôn."

"..."

Không nói lời này còn đỡ, vừa nói ra là Tư Viêm Không lại nhớ đến trạng thái ngốc nghếch của mình mấy ngày nay.

Mấy kỳ dịch cảm trước toàn là một mình anh vượt qua, trong ký ức của anh, lần nào cũng rất nóng nảy, lần nào cũng sẽ bị thương.

Nhưng lần này...

Nhớ tới mình giống như chó con, bất luận bị ghét bỏ thế nào, bị quát ra sao cũng cứ thế mà dính lên người Trần Cố Nguyên... Nghĩ đến những hình ảnh đó, lông mày của Tư Không Viêm nhăn tít, mặt đen tới cực điểm.

Anh rất không thích kỳ dịch cảm, cũng không thích phát tình, hai thứ này không chỉ làm cho người ta mất đi lý trí, còn làm cho người ta giống động vật trong kỳ động dục, bị du͙© vọиɠ khống chế đại não, một lòng chỉ nghĩ đến giao phối và phát tiết.

Thậm chí ai cũng có thể...

Vẫn chưa phát hiện ra đối phương không vui, Trần Cố Nguyên nghiêng đầu, nhìn chằm chằm môi của người ta: "Lúc biến dị răng cũng rất sắc."

"... Đó không phải là biến dị." Tư Không Viêm nhìn cậu.

"Không phải biến dị thì là gì?" Trần Cố Nguyên nghiêng đầu chỉ chỉ cổ của mình, để lộ chứng cứ phạm tội của đối phương, "Nếu như đổi thành một người yếu ớt hơn chút, đoán chừng có thể bị anh nuốt sống luôn rồi."

Nhìn một miếng băng gạc đắp trên cổ trắng nõn, ánh mắt Tư Không Viêm khẽ run, đầu lưỡi nhẹ nhàng quét qua răng nanh, nhất thời không phản bác được.

Thậm chí còn cam chịu nghĩ, dù sao biến dị cũng dễ nghe hơn phát tình...

Đây là lần đầu tiên anh muốn đánh dấu một người, lúc ấy tình huống có chút khẩn cấp, anh cũng không tìm đúng vị trí... Bây giờ nghĩ lại, cũng may Trần Cố Nguyên là Beta.

"Haizz... Ai mượn tôi tự làm tự chịu chứ." Nhớ tới là do mình “tiện tay”, Trần Cố Nguyên bĩu môi, tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ.

Nghe vậy, Tư Không Viêm bất ngờ chớp chớp mắt, giờ mới hiểu, hóa ra không phải cậu đang trách móc mà là đang trần thuật.

Từng đợt gió nhẹ thổi vào trong xe, hương gỗ thơm mát nhàn nhạt vờn quanh thân, cảm giác tinh thần thoải mái đưa những hình ảnh chung đυ.ng của hai người mấy ngày nay trở về.

Tư Không Viêm quay đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ trở nên không quá sáng tỏ.

Yên lặng theo dõi tình hình đi. Anh nghĩ vậy.

Ước chừng hơn nửa giờ, xe dừng lại.

"Sao cảm giác khác quá vậy." Nhìn cảnh sắc non xanh nước biếc, chim hót hoa nở xung quanh, Trần Cố Nguyên hai tay đút túi, biểu cảm có chút một lời khó nói hết.

"Nơi này là khu vực ở giữa nội thành và ngoại thành." Tư Không Viêm cũng thuận theo nhìn một vòng, "Tôi thích nơi yên tĩnh thế này."