"Anh Viêm, anh có nghe không?" Đầu bên kia điện thoại hỏi.
Tư Không Viêm cụp mắt xuống: "Yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt bọn chúng."
Cúp điện thoại xong, Tư Không Viêm chớp chớp mắt, nhìn sang người bên cạnh lần nữa.
Lúc ở trong cabin cách ly, anh nhìn nhiều nhất là góc nghiêng của Trần Cố Nguyên, mà tiếp xúc nhiều nhất chính là bàn tay của Trần Cố Nguyên.
Bây giờ nghĩ lại, kỳ thật có chút nói không thông.
Nếu Trần Cố Nguyên muốn tiếp cận anh thì tại sao lại không thừa dịp anh không tỉnh táo rồi phát sinh chút gì đó với anh, sau đó dùng nó để đàm phán điều kiện với anh?
Chẳng lẽ... Trần Cố Nguyên có nỗi niềm gì khó nói?
Hoặc là... vì để có được sự tin tưởng của anh, ở chỗ này diễn lạt mềm buộc chặt?
Tư Không Viêm càng nghĩ càng nhíu chặt mày lại, cũng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ còn lại.
Trên đường đi, hai người mang tâm sự riêng, không ai để ý đến ai, bầu không khí trong xe cực kỳ yên tĩnh.
Cho đến khi phát hiện phong cảnh ngoài cửa sổ lướt qua càng lúc càng nhanh, hai người căng thẳng trong lòng, đồng thời quay đầu lại nhìn gáy của tài xế nói: "Lái chậm một chút."
Mặc dù giọng của hai người không lớn lắm, nhưng ở trong không gian yên tĩnh đến độ nghe được cả tiếng kim rơi thế này, đột nhiên đồng thanh lên tiếng, quả thực làm tài xế giật cả mình.
Chỉ thấy người tài xế co rúm lại, tiếng “được” phát ra còn run rẩy, dưới chân lập tức giảm lực nhấn ga.
Mà hai người đồng thanh lên tiếng cũng đều sững sờ, bất ngờ nhìn về phía đối phương, trong mắt đều lóe lên một tia khác thường.
Nhưng rất nhanh, hai người lại quay đầu đi tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ, giống như người yêu giận dỗi nhau vậy, không nói lời nào.
Trong xe lại lâm vào yên tĩnh.
Thấy không có tiếng động, tài xế giương mắt nhanh chóng quét qua ghế sau một cái, phát hiện hai người đều không nhìn mình nữa, trong lòng mới thở phào một hơi.
Nhưng lại thấy khó hiểu, cảm giác bầu không khí của hai người có một loại bí bách không tả được, điều đó làm hắn đến thở mạnh cũng không dám, sợ là vì vừa nãy lái xe quá nhanh nên mới tạo thành tình cảnh như vậy.
Cũng không biết là do căng thẳng hay là sốt ruột, ba phút sau, tài xế không nhịn được ngáp một cái. Kết quả mới ngáp được một nửa, trong chiếc xe yên tĩnh, hai giọng nói trầm thấp lại cùng lúc vang lên.
"Anh buồn ngủ à?"
Tài xế sửng sốt, há miệng ngơ ngác "hả" một tiếng, lập tức phủ nhận: "Tôi không buồn ngủ!"
Vừa dứt lời, chủ nhân của hai giọng nói lại sững sờ, sau đó nhìn về phía đối phương, trên mặt toàn là biểu tình như “gặp quỷ”.
Thẳng đến ba giây sau, Trần Cố Nguyên không chịu được loại đối mặt này, giữ im lặng quét mắt nhìn đối phương từ trên xuống dưới, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Người kia nhìn cậu thêm hai giây mới quay đầu đi.
Hình ảnh lại giống như lúc nãy, nhưng bầu không khí có thêm phần kì quái không nói nên lời.
"Đan, cậu lái xe đi." Tư Không Viêm nói.
Nghe vậy, Alpha ngồi ở vị trí phó lái quay về phía sau nhìn một cái, gật đầu nói: "Vâng."
Nghe thế, tài xế cũng không dám nói gì thêm, bật đèn chuyển hướng lên, dừng xe bên đường.
Khi cửa xe mở ra rồi đóng lại lần nữa, xe bắt đầu chạy tiếp, lúc này Trần Cố Nguyên mới nhìn về phía ghế lái một chút.
Trong trí nhớ, Alpha cao ngang ngang cậu, nhưng thân hình cường tráng hơn cậu, làn da lúa mạch cộng với ngũ quan lập thể đoan chính cùng một đôi mắt màu tím nhạt, không biết là con lai nước nào.
Thì ra người này tên là Đan... Mặc dù cơm áo mấy ngày nay đều là người này phụ trách, nhưng cậu chưa từng hỏi tên của đối phương.
Ánh mắt không khỏi chuyển hướng sang bên cạnh, Trần Cố Nguyên nhếch mép, thầm càu nhàu: Chủ yếu là cái tên này quá đáng ghét, nên cậu mới mất cả hứng hỏi.