Trùng hợp đến vậy sao?
Đúng lúc mình đến kỳ dịch cảm, đúng lúc người này xuất hiện, lại đúng lúc mất trí nhớ...
Năm năm trước, lần đầu tiên anh trải qua kỳ dịch cảm, lúc ấy anh không biết, tưởng chỉ là bị sốt, không ngờ lại bị đối thủ một mất một còn cùng ngành tính kế.
Anh vĩnh viễn nhớ rõ lúc lý trí trở lại, nhìn nơi bị chính tay mình phá hủy và người mà mình làm bị thương la liệt trên đất, khi đó anh thật sự cảm thấy anh là quái vật.
Cho nên ngày đó lúc Trần Cố Nguyên xuất hiện, anh tưởng rằng đối thủ lại chơi chiêu cũ, anh cực kỳ tức giận, trước khi mình bạo động vội vàng hung ác bảo đối phương cút đi.
Nhưng bây giờ...
Không biết vì sao, rõ ràng Trần Cố Nguyên là Beta, rõ ràng không có tuyến thể, rõ ràng không có pheromone mà anh lại có thể bị mùi hương trên người đối phương vỗ về.
Rõ ràng đó chỉ là mùi hương cơ thể nhạt đến độ không thể nhạt hơn.
Buổi sáng, khi Trần Cố Nguyên cầm giường gấp từ toilet đi ra, anh căn bản không thể tin được đối phương là Beta.
Mấy ngày nay, trên người anh không có bất kỳ vết thương nào, trên tường của cabin cách ly cũng không có bất cứ dấu vết gì, chỉ có vỏ của ba ống thuốc ức chế trong thùng rác, anh thật sự khó có thể tưởng tượng mình lại vượt qua một kỳ dịch cảm yên ổn như vậy!
Trần Cố Nguyên...
Nhất định có vấn đề!
"Nếu bây giờ anh đã khỏe thì tôi có thể đi rồi nhỉ?" Trần Cố Nguyên lau miệng.
"Đi đâu?" Tư Không Viêm lại giương mắt lên: "Không phải cậu bảo cậu không có nhà sao? Đến chỗ tôi đi."
Anh muốn xem xem rốt cuộc thằng nhóc này muốn làm gì!
Nghe nói như thế, Trần Cố Nguyên ngẩn người, cảm thấy đối phương coi như có chút lương tâm, không uổng công cậu lao tâm khổ tứ mấy ngày nay, nhưng.....: "Không đến."
Cậu không cần sự bố thí của ai cả.
"Vì sao?" Dường như không nghĩ tới cậu sẽ từ chối, Tư Không Viêm khó hiểu: "Cậu không có ký ức, không có bạn bè và người thân, cũng không có nhà để về, có chỗ ở miễn phí, sao lại không đến?"
Bởi vì ông đây có "ciu"...
Ý thức được số tiền mình có bây giờ còn chẳng đủ để thuê phòng, Trần Cố Nguyên mấp máy môi, nuốt lại lời này vào bụng.
Móa!!
Lúc này, Luna lại xông ra.
[Hệ thống: Ký chủ, anh ấy nói đúng đấy, miễn phí sao cậu lại không đến? Thể diện cũng có biến thành cơm ăn được đâu! Với lại công việc và nhà ở nào có dễ tìm như cậu nghĩ! Hơn nữa, cậu bị ép chăm sóc anh ấy mấy ngày liền, ở nhà anh ấy cũng không tính là miễn phí mà, đó là cậu dùng sức lao động đổi lấy.]
Không biết trong lòng đối phương đang tính toán cái gì, Tư Không Viêm khách khí nói: "Mấy ngày nay làm phiền cậu rồi, cậu có thể ở tạm chỗ tôi cho đến khi cậu tìm được công việc ổn định."
Nghe xong những lời này, Trần Cố Nguyên nheo mắt lại, nhìn chằm chằm quét qua quét lại giữa một người một máy ở đối diện, thấy ánh mắt bọn họ nhất trí không mưu mà hợp, không biết vì sao, có một khoảnh khắc cậu cảm giác bọn họ mới là một phe.
Nhưng lời bọn họ nói lại rất có lý...
Thế là, một giờ sau cậu liền xuất hiện trong một chiếc xe con.
Vào giây phút cửa xe đóng lại cậu mới kịp phản ứng ra, mình bị hệ thống công lược rồi!
Vãi...