"..."
[Hệ thống: Chúc mừng ký chủ thu hoạch được 2% giá trị thiện cảm, tổng số tiền được làm tan: 3000.]
"..."
Trần Cố Nguyên không còn gì để nói, cuối cùng chỉ có thể mở hộp của đối phương ra, muốn lấy cái nĩa cho mình. Kết quả, không mở ra còn đỡ, mở ra cậu mới thấy trong hộp của đối phương có tận năm miếng bít tết to đùng.
Cậu trợn tròn mắt, không thể tin được đây là sự thực: "Anh có thể... ăn nhiều như vậy?"
Alpha không nói chuyện, cắt một ít thịt bỏ vào trong hộp của cậu, sau đó lại cười với cậu.
"... ."
Mặc dù hiện tại trí lực của Alpha rất thấp, nhưng không thể phủ nhận đối phương thật sự rất đẹp.
Dưới ánh đèn sáng tỏ, đôi mắt đen như đá hắc diệu của Alpha không chút tạp chất, sạch sẽ lại trong veo, sâu thẳm mà u tối. Lông mi vừa dài vừa dày như hai cái quạt hương bồ nhỏ, mỗi lần chớp mắt đều có cái bóng xinh đẹp.
Sống mũi cao tựa vách núi thẳng tắp, nguy hiểm lại thần bí, đôi môi đỏ cuốn hút, cảm giác khẽ cắn một cái thôi cũng có thể chảy máu.
Trần Cố Nguyên dời mắt, nhét một miếng thịt lớn vào miệng, cảm thán ông trời bất công, rồi lại nghĩ nghĩ, thân thể tóc da là cha mẹ cho, cậu chẳng có gì phải ghen tị cả.
Hai người hài hòa dị thường, yên lặng ăn bữa tối.
Nhìn đối phương từng chút ăn hết suất bít tết dành cho 5 người, Trần Cố Nguyên cả quá trình kinh ngạc nói không nên lời.
Hét lên trong lòng: Trâu bò vãi!
Thế này vẫn chưa là gì, sau khi ăn tối xong, Alpha no bụng muốn dâʍ ɖu͙© cứ như điên vậy, nhất quyết phải dính lấy Trần Cố Nguyên...
Trần Cố Nguyên có thể để anh dính lấy sao?
Móng vuốt lạnh lùng phóng lên mặt anh, trị cho anh ngoan ngoãn nghe lời.
Đến lúc ngủ, để cổ mình không bị xâm hại trong đêm hôm khuya khoắt, Trần Cố Nguyên nhân lúc Alpha thay quần áo, cầm giường gấp trốn vào toilet.
Cabin cách ly của bệnh viện đều là chuẩn bị cho Alpha không có Omega. Vào ba ngày đầu khó chịu nhất, bởi vì không có pheromone vỗ về, Alpha sẽ nóng nảy đập phá mọi thứ có thể nhìn thấy trong phòng.
Cho nên, bất luận là vách tường, bàn, giường, cửa,... tất cả mọi thứ đều làm bằng sắt vonfram.
Nghe tiếng vang ầm ầm như sấm chớp ngoài cửa, Trần Cố Nguyên nhíu nhíu mày, bực bội kéo chăn trùm kín đầu.
Một ngày trời toàn gặp chuyện gì đâu! Cậu chưa từng phải chịu loại đãi ngộ này!
May mà toilet không có mùi, giường gấp cũng không cứng, không thì cậu nhất định sẽ bắt con zombie ngoài cửa ngủ trong này!
Ba ngày sau.
Cuối cùng Alpha cũng khôi phục lý trí, cùng với việc tính tình thay đổi hoàn toàn chính là bắn một tràng câu hỏi cho Trần Cố Nguyên.
"Cậu tên là gì?"
"Trần Cố Nguyên."
"Nhà ở đâu?"
"Không biết."
"Thế, có còn người thân nào không?"
"Không biết."
"Sao cậu lại ở bệnh viện?"
"Không biết."
"..."
Trừ tên ra thì không đạt được đáp án của những câu hỏi khác, động tác gắp thức ăn của Tư Không Viêm dừng lại, giương mắt nhìn cậu: "Thế nào là "không biết"?"
Mấy ngày nay, Trần Cố Nguyên bị người trước mắt mài mòn hết cả tính tình nóng nảy, trả lời như máy móc không có cảm xúc: "Không biết chính là không biết, nghĩa trên mặt chữ. Tôi vừa tỉnh dậy đã ở trong bệnh viện rồi, điện thoại là người cứu tôi thấy tôi đáng thương nên tặng, vừa ra khỏi bệnh viện đã gặp anh."
"Không nhớ tất cả những chuyện xảy ra trước đây sao?"
"Ừm."
Nghe vậy, Tư Không Viêm gắp một miếng thịt lên ăn, chậm rãi nhai nuốt, dáng vẻ rất là đăm chiêu.