Eo của Trần Cố Nguyên dài mà thon gầy, đường nét phần bụng rất xinh đẹp, trong chữ Xuyên (川) thật to có mấy nét ngang, hình dáng của cơ bụng vừa căng đầy lại gợi cảm. Màu mắt Alpha càng thêm sâu, hầu kết chậm rãi trượt lên xuống một cái.
Cái ánh mắt "muốn ăn sạch đối phương" này làm Trần Cố Nguyên nổi da gà. Đều là đàn ông, chỉ khi cậu nhìn thấy cô gái mà mình thích thì mới lộ ra ánh mắt như vậy.
Thế này làm cậu rất không thoải mái, cảm thấy bị xúc phạm.
Cậu buông vạt áo xuống, gương mặt lạnh lùng cầm đồng phục bệnh nhân vào trong toilet.
Mặc dù cậu không có ý kiến gì với chuyện tình yêu đồng giới, nhưng đừng đánh chủ ý lên người cậu chứ.
Tuy cậu biết đối phương hiểu lầm cậu là Omega, nhưng bị một người đàn ông thể hiện du͙© vọиɠ ham muốn không chút che giấu thì thật sự là cậu không chấp nhận được.
Trần Cố Nguyên đi mấy bước vào toilet, quay người ra lệnh cưỡng chế Alpha phía sau: "Đứng ở đây không được nhúc nhích."
Ngữ khí của cậu lạnh lùng hơn trước mấy phần, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc, Alpha sửng sốt, không biết mình đã làm gì sai nhưng vẫn nghe lời đứng yên tại chỗ.
Sau khi đóng cửa lại, Trần Cố Nguyên gọi hệ thống ra rồi hỏi nó xem trên người mình có mùi gì, hệ thống thật sự cạn lời.
[Hệ thống: Ký chủ, tôi chỉ là một cái máy, lại còn là hư cấu, không ngửi được mùi.]
Thôi được...
Chờ lúc cấp dưới của Alpha đưa đồ ăn vào, Trần Cố Nguyên liền nhìn hắn hỏi: "Anh có ngửi thấy trên người tôi có mùi gì không?"
Người đàn ông bị hỏi sửng sốt một chút, lắc đầu nói: "Trong này toàn là mùi tuyết tùng của tổng giám đốc Tư."
"Tuyết tùng?" Trần Cố Nguyên hỏi: "Anh là..."
"Tôi là Alpha."
Trần Cố Nguyên gật đầu, nhìn người bên cạnh, trong đầu hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng. Cho nên... Rốt cuộc vì sao người này lại hiểu nhầm cậu là Omega?
Mãi đến lúc ăn cơm cậu vẫn một mặt không hiểu nhìn chằm chằm người ta, làm trái tim Alpha sục sôi đập bình bịch, hoàn toàn không có tâm tư ăn cơm, một lòng chỉ muốn ôm cậu, muốn thân mật với cậu.
Nghĩ như vậy, Alpha nuốt nước miếng một cái, đứng lên rồi vọt tới. Kết quả có thể nghĩ ra được, một tiếng "bốp" vang to, anh bị một bàn tay của Trần Cố Nguyên phủ lên mặt, sau đó vô tình đẩy trở về.
"Lại muốn cắn tôi?" Trần Cố Nguyên nhìn anh chằm chằm, vết thương trên cổ vẫn còn đau, "Tôi đã nói với anh rồi, tôi là Beta, Beta đó, anh không hiểu tiếng người à?"
Alpha tủi thân sắp khóc đến nơi rồi.
Omega này chẳng dịu dàng gì cả, hơi tới gần một tí là đen mặt, lúc phát tình thì tiêm thuốc ức chế cho anh, vừa lạnh lùng vừa vô tình.
Thấy đối phương nước mắt lưng tròng, Trần Cố Nguyên thực sự không biết phải làm sao. Sau khi giằng co giây lát, giơ một miếng thịt bò đưa cho đối phương, dỗ như dỗ trẻ con: "Được rồi được rồi, cho anh miếng mềm nhất, không được khóc nhè."
Chia sẻ đồ ăn là cách lấy lòng chân thành nhất của các bạn nhỏ. Trần Cố Nguyên tính toán trí lực của đối phương, cảm thấy chỉ cỡ năm tuổi thôi, không thể nhiều hơn nữa.
Quả nhiên, Alpha bị hành động của cậu làm sững sờ, nước mắt lập tức rút rui, sau đó há miệng cắn lấy cái nĩa trong bộ dạng đắc ý.
"Vl!" Trần Cố Nguyên nhìn chằm chằm công cụ ăn cơm của mình: "Tôi cho anh lấy, không phải cho anh cắn, trên này có nước miếng của anh rồi..."
Alpha nhai nuốt thức ăn trong miệng, vui vẻ cười dưới với cậu, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, ngây thơ như trẻ con.