Alpha cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vết máu trên bông sát trùng, như đang nỉ non: "Không thể đánh dấu?"
Trần Cố Nguyên: "..."
Đánh dấu?
Trần Cố Nguyên ngẩn người, đảo mắt, sau một hồi khá lâu mới bừng tỉnh đại ngộ.
Hóa ra vừa nãy anh ta muốn đánh dấu mình!
Cũng không biết đối phương có nghe lọt tai hay không, Trần Cố Nguyên dựa theo lời bác sĩ đáp một câu: "Tôi là Beta, không có tuyến thể, đương nhiên không thể đánh dấu."
Đau đớn trên cổ rất rõ ràng, Trần Cố Nguyên tức giận oán trách: "Anh là do mũi hết thính hay mắt không dùng được hả? Lúc cắn cũng không biết nhìn xem tôi có cái thứ đó như anh không?"
Alpha giương mắt quan sát khuôn mặt cậu, nét mặt có chút ảo não: "Rõ ràng là một Omega rất thơm."
Trần Cố Nguyên: "?"
Rất thơm?
Lời nói này rất là quỷ dị, Trần Cố Nguyên nhướng mày nâng cánh tay của mình lên hít hà, phát hiện chẳng có mùi gì cả: "Có thơm đâu."
Hóa ra là nhận nhầm mình thành Omega, hèn gì... Có điều, kỳ phát tình của Alpha cũng đáng sợ quá đi mất, vậy mà lại hoàn toàn mất đi lý trí.
Thấy đối phương căn bản không thể nào giao tiếp bình thường, Trần Cố Nguyên thở dài một hơi, thất thểu ra khỏi toilet. Alpha lập tức theo sát phía sau.
Trần Cố Nguyên ngồi ở mép giường, lại muốn lấy điện thoại ra đọc tiểu thuyết, kết quả Alpha ngồi ngay bên cạnh cậu, dựa vào rất gần, mắt còn nhìn chằm chằm cậu.
Trần Cố Nguyên dừng động tác lại, con ngươi màu lam nhạt chậm chạp chuyển động, liếc mắt nhìn đối phương một chút. Sau đó cậu lại chuyển sang mép giường khác để ngồi, không có chút ngoài ý muốn nào, hình ảnh ban nãy lặp lại lần nữa.
"Chậc." Trần Cố Nguyên bị nhìn chằm chằm tê cả da đầu, hoàn toàn không có cách nào tập trung tinh thần đọc tiểu thuyết, bất đắc dĩ, cậu lựa chọn ngồi xổm ở góc tường, kết quả có thể tưởng tượng ra được...
Thế là, khi người đàn ông gọi Alpha là "Tổng giám đốc Tư" mở cửa phòng ra, nhìn thấy hai người đàn ông có ghế không ngồi lại ngồi xổm ở góc tường, hắn cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Nghe có tiếng mở cửa,Trần Cố Nguyên lập tức hưng phấn đứng lên, nhưng cùng lúc đó tay của cậu cũng bị Alpha bắt lấy, Alpha đứng dậy theo, ánh mắt bất thiện nhìn người ở cửa.
Thấy thế, sắc mặt Trần Cố Nguyên thay đổi trong chớp mắt, tựa như bóng da bị xì hơi, nhìn chằm chằm người ở cửa: "Anh vừa đi đâu vậy?"
"Một bệnh nhân lớn như vậy mà anh cứ thế giao cho tôi." Trong lòng cậu tràn đầy oán khí, "Cũng biết "đem con bỏ chợ" phết đấy."
"Tôi đi nhận đồng phục bệnh nhân mới." Nói rồi người đàn ông chụp lấy khung cửa, thân thể kéo thành một đường cong quỷ dị, nhanh chóng đặt quần áo lên ghế sô pha, chân không dám bước vào bên trong nửa bước, "Xin lỗi."
Hắn nhìn ông chủ nhà mình một cái, lại nhìn Beta một cái, đứng thẳng lại rồi hỏi: "Bữa tối anh muốn ăn cái gì?"
Người đàn ông nói chuyện thành khẩn, động tác cũng thận trọng, Trần Cố Nguyên bĩu bĩu môi, tự nhiên có cảm giác mình đang bắt nạt người thành thật.
Mắt thấy làm thế nào cũng không tránh người bên cạnh được, không cho cậu rời đi nửa bước, cũng không cho người khác tiến vào trong phòng, Trần Cố Nguyên mệt chả muốn so đo nữa: "Bít tết thăn bò, chín sáu phần."
Dù sao mình cũng không có chỗ nào để đi, không bằng tìm nhà với công việc trên điện thoại.
Trần Cố Nguyên cầm đồng phục bệnh nhân lên, định chụp một tấm ảnh xin nghỉ phép với các fan. Kết quả cậu vừa chuẩn bị cởϊ áσ liền phát hiện có một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt kia trông thế nào cũng thấy không trong sáng.