Lý Úy Nhiên hoảng sợ, cẩn thận lùi về sau hai bước.
“Cũng không thể đi đến cánh rừng phía sau, trong đó có yêu quái.” Ngay khi vừa dứt lời, A Phúc ung dung thong thả bay đi.
Lý Úy Nhiên quay đầu nhìn thoáng qua cánh rừng phía sau, lừa con nít ba tuổi à? Sao không nói trong rừng có sói xám đi?
Hoàng hôn - còn được một số nhân sĩ Huyền môn gọi là thời gian của quỷ!
Ma quỷ ở Thông Thiên Quan trông không khác mấy so với con người, nhưng ma quỷ vẫn sẽ thích ban đêm hơn.
Hoàng hôn buông xuống, mấy con quỷ ở lầu hai thoải mái bay xuống tầng dưới, mười mấy con quỷ trên người mặc quần áo của những niên đại khác nhau đều bay đến bên cạnh Lý Úy Nhiên.
Lý Úy Nhiên lặng lẽ lùi về sau một bước, quay đầu liếc nhìn lá bùa của anh trai, vẫn nằm yên ở đó.
A Phúc dẫn đầu gương mẫu nên mấy con quỷ khác cũng không dám làm càn.
Chúc Nguyện và Tuệ Tâm cùng nhau đi tới, Chúc Nguyện nhặt lá bùa lên, Tuệ Tâm kéo Lý Úy Nhiên: “Chúng ta đi.”
Sau khi đi được một đoạn, Lý Úy Nhiên quay đầu lại liền nhìn thấy có sáu lá cây bạch quả từ trên cây rơi xuống, hai lá bay xuống sông, bốn lá khác còn đang lơ lửng giữa không trung đã bị A Phúc cầm đi.
Lý Úy Nhiên thấy rõ những con quỷ khác đang ngo ngoe rục rịch, nhưng không kẻ nào dám đến tranh đoạt.
Lá bùa được đặt dưới cây bạch quả cả buổi trưa, Chúc Nguyện khẽ ném lá bùa lên, một người xuất hiện giữa không trung, Lý Úy Nhiên theo bản năng đỡ lấy.
“Anh?” Lý Úy Nhiên không thể tin vào mắt mình, không ngờ lại có thực thể.
Lý Hạo Nhiên tỉnh lại, sờ thân thể: “Anh chưa chết sao?”
Đôi mắt hai vợ chồng già Lý gia ánh lệ nhìn cháu trai, Lý lão thái thái sờ tay hắn, thật sự có thể cảm nhận được thực thể.
Sau khi con trai qua đời mỗi ngày Cung Vũ đều khóc sướt mướt, bây giờ lại cười rộ lên, thật tốt khi có thể nhìn thấy con trai.
Hạ Đồng đứng bên cạnh xem náo nhiệt, cô nhìn ra con quỷ trước mặt đã dần yếu đi. Nếu ví von bác lái đò như một bức tường xi măng chắc chắn, thì Lý Hạo Nhiên chính là tờ giấy mỏng, chọc một cái liền rách.
Chúc Nguyện nói: “Anh cũng có chút ít công đức, tôi đề nghị anh nên ở lại Thông Thiên Quan một đêm, chạng vạng ngày mai hãy lên thuyền đến địa phủ báo danh.”
Cung Vũ luống cuống tay chân: “Không phải đã nói Hạo Nhiên nhà tôi có thể ở lại Thông Thiên Quan hay sao?”
“Đúng vậy, không phải Cung Dã đã nói sau này nếu chúng tôi nhớ thằng bé thì có thể đến đây gặp mặt hay sao.”
“Anh ta nói không đầy đủ.”
Hạ Đồng giải thích một phen, ánh sáng trong mắt người Lý gia dần trở nên ảm đạm, hoá ra qua đời thật sự là qua đời, những thứ họ nhìn thấy bây giờ chỉ là giả mà thôi.
Không khí ở nhà ăn ngưng đọng lại, đột nhiên Hạ Đồng hỏi Lý Hạo Nhiên: “Anh bao nhiêu tuổi, làm nghề gì?”
“Sinh viên năm 4 chuyên ngành kế toán.” Vốn dĩ học kỳ sau sẽ đi thực tập, không ngờ hắn lại chết bất đắc kỳ tử như vậy.
“Anh biết những công việc liên quan đến nghiệp vụ kế toán đúng không?”
“Đương nhiên là được, tôi học khá giỏi, mỗi năm đều nhận được học bổng.”