Chúc Nguyện và Tuệ Tâm từ trên lầu đi xuống, Chúc Nguyện hỏi Hạ Đồng: “Có thể đặt Lý Hạo Nhiên ở cạnh cây bạch quả hay không?”
Người Lý gia nghe không hiểu, Chúc Nguyện giải thích - cây bạch quả rất có ích với những quỷ hồn suy yếu, hương dẫn hồn tìm được Lý Hạo Nhiên cũng được làm từ lá cây bạch quả.
Lý gia mong đợi nhìn Hạ Đồng, Hạ Đồng gật đầu: “Cứ để đó trong chốc lát.”
Suy yếu đến mức chỉ có thể tránh bên trong lá bùa, đến chỗ tốt như Thông Thiên Quan cũng không thể ra ngoài, thật sự có chút thảm.
Hai vợ chồng già Lý gia có chút bất an, Hạ Đồng mỉm cười hỏi nhà họ làm nghề gì.
“Trước khi về hưu, hai vợ chồng già chúng tôi làm giáo viên, Trường Cơ giỏi về kỹ thuật, kinh doanh một công ty nhỏ.”
“Hai người quá khiêm tốn, học trò của lão gia tử và lão thái thái trải khắp thiên hạ đấy.”
Lý Huyền Thanh nêu tên mấy người nổi tiếng: “Đó đều là học sinh của bọn họ.”
Trần Phán Phán và Hướng Dương đang lấy nước tiếp đãi người nhà họ Lý đều kinh ngạc, mấy người vừa được nêu tên đều là những nhân vật có tiếng tăm trong ngành sản xuất của bọn họ, những người đó cũng không phải gian thương mà thật sự là chuyên gia học giả vì nước vì dân.
Hạ Đồng lập tức hiểu ra, chẳng trách a, chung quy người tốt bình thường không thể nào có nhiều công đức như vậy.
Hiện tại là giờ cơm trưa, có chuyện gì thì vừa ăn cơm vừa nói, Hạ Đồng chưa ăn sáng nên đã sớm đói bụng.
A Phúc hỏi đối phương có lợi hại hay không, Chúc Nguyện chưa kịp lên tiếng, hai lão đạo sĩ Lý Huyền Thanh và Lý Phác đã kích động kể lại quá trình chiến đấu, một mình Chúc Nguyện đánh cả năm người khiến bên kia không kịp trở tay.
Tuy những người quanh co lòng vòng đó không phải người tốt nhưng cũng có chút bản lĩnh, được một vài kẻ có tiền tôn sùng, Ngô gia cũng cung phụng nhóm người đó. Nhóm người đó đưa cho con trai Ngô gia một miếng ngọc bội có tác dụng thu hút đào hoa, nên tên kia thường xuyên đeo trên người.
Nhưng thật ra miếng ngọc bội đó còn có tác dụng hấp thụ vận may của cậu con trai Ngô gia. Trên ngọc bội có một trận pháp tà ác, khi Lý Hạo Nhiên bị xe tông, thần hồn vừa rời khỏi thân thể đã bị trận pháp kia hút đi, sau khi bị đám cặn bã của Huyền môn chú ý liền bị chuyển vào bên trong hồ lô xem như nguyên liệu để sau này điều chế thuốc.
“Nếu không phải chờ thêm hai ba ngày để bắt hết đám người đó, thì bọn tôi đã xong việc trở về từ sớm.”
Lý Phác thuận miệng khen một câu: “Người của Chính Nhất Quan thật lợi hại.”
Chúc Nguyện nãy giờ không nói lời nào khẽ nhếch cằm, có chút đắc ý.
Sau khi ăn cơm, đôi vợ chồng già Lý gia được mọi người thuyết phục lên lầu nghỉ ngơi, Lý Úy Nhiên không muốn ngủ, lặng lẽ ngồi bên bờ sông Hắc Thủy, A Phúc bay qua, bảo cậu ta cẩn thận đừng để bị té xuống sông, nếu không sẽ giống như anh trai cậu.