Hạ Đồng muốn để hắn thử việc ở quầy lễ tân, người phục vụ đẹp trai trẻ tuổi không chỉ khiến cảnh đẹp ý vui còn chia sẻ bớt công việc cho cô, thật tốt quá đi mất.
“Không phải tiểu đạo trưởng đã nói ngày mai tôi cần phải rời đi hay sao?”
Tuệ Tâm tốt bụng nhắc nhở hắn: “Anh mau đồng ý đi, nếu trở thành nhân viên của Thông Thiên Quan thì không cần phải rời đi, ở trọ cũng không cần tiêu phí công đức. Công đức không dễ kiếm, đừng lãng phí.”
Hai vợ chồng già Lý gia phấn chấn: “Hạo Nhiên nhanh đồng ý đi! Trả lời bà chủ nhanh lên! Hạo Nhiên!”
“Được được, con đồng ý, ông bà đừng vội.”
Hạ Đồng hài lòng gật đầu: “Để tôi dẫn anh đi xem sổ sách trước.”
Sổ sách là sổ sách kiểu cũ, một quyển sổ ghi đầy tên từng người và yêu ma quỷ quái đã từng đến đây.
Hạ Đồng không động tay mà đưa chìa khóa cho đối phương, Lý Hạo Nhiên không chỉ có thể cầm chìa khóa mở ngăn kéo lấy được sổ sách mà còn có thể mở sổ sách, thế này thì Hạ Đồng yên tâm rồi, cô chỉ sợ Lý Hạo Nhiên không mở được sổ sách.
“Cái này là sổ sách?” Nhìn kỹ cũng được xem như sổ sách kế toán hay sổ thu chi.
Lý Hạo Nhiên thấy quyển sổ kế toán này không vừa mắt: “Cô có máy tính không? Để tôi làm lại sổ sách cho cô.”
Hạ Đồng lắc đầu: “Không cần anh làm lại, ở đây cần phải dùng quyển sổ này để ghi chép.”
“Vậy được.”
A Phúc cầm mấy cái lá cây bạch quả bay đến quầy lễ tân.
“Nhường đường với!”
Lý Hạo Nhiên nhích qua một bên, A Phúc bay đến phía cuối quầy, kéo ngăn tủ ngầm sau đó bỏ lá cây vào.
Sau khi đặt lá cây vào tủ liền bay ra ngoài, cẩn thận quan sát sẽ nhận thấy vẻ mặt của A Phúc có chút lạnh lùng.
Người Lý gia lúc này cực kỳ vui vẻ, thật tốt quá đi mất, kết quả bây giờ đã tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của họ.
Lý lão thái thái nước mắt lưng tròng, nếu cháu trai làm việc ở Thông Thiên Quan lâu một chút, thì không chừng chờ đến khi hai ông bà mất còn có thể cùng nhau đến địa phủ, dù không yên lòng nhưng bà vẫn có thể chăm sóc cháu.
Vương Dũng có chút hâm mộ, như vậy cũng khá tốt, cũng xem như cả gia đình đoàn tụ, hắn và người tên Lý Hạo Nhiên này đều là những người may mắn.
Hình ảnh này khiến ông không khỏi nhớ đến con trai, báo mộng mấy lần cũng chưa thấy nó về quê, nếu đến Tết còn không về, ông sẽ… ông sẽ báo mộng cho cháu trai.
Thôi, cháu trai còn nhỏ, đừng dọa nó.
A Phúc không biết từ chỗ nào bay đến, lạnh lùng lên tiếng: “Đứng ở đây nhìn cái gì?”
“Nhìn người Lý gia, có thể đoàn tụ ở Thông Thiên Quan thật sự là vô cùng may mắn.”
Lý Hạo Nhiên tùy ý lật sổ sách, trong mắt đều là vẻ ghét bỏ.
A Phúc từ xa nhìn thoáng qua, sau đó bay đi!