Đương kim bệ hạ vô cùng “coi trọng” hắn, sau khi bình định được Tây Bắc liền đẩy hắn đến Nam Cương. Sau khi hắn bình định được Nam Cương, đương kim bệ hạ lại bảo hắn đi đối phó giặc Oa ở Nam Hải ……
Hai năm trước, giặc Oa ở Nam Hải cũng bị hắn dẹp yên, đương kim bệ hạ liền triệu hắn hồi kinh, sau đó tứ hôn với công chúa.
Chỉ là vị Chấn Uy tướng quân này lại có chút không biết tốt xấu, lại lấy cái cớ đã có người trong lòng để từ chối mối hôn sự với Vân Thanh công chúa. Vì thế Hoàng đế đã vô cùng giận dữ, lập tức cách chức quan của hắn, bắt hắn mang theo một ngàn người đi tới Sơn Tây đánh thổ phỉ, cho tới nay mới thôi, tính đến hiện tại cũng đã được hai năm.
Nguyên chủ biết những việc này là bởi vì Vân Thanh công chúa kia chính là thân muội muội cùng phụ cùng mẫu của Tam hoàng tử. Tam hoàng tử lại thường xuyên qua lại với Tân gia, lại thêm Vân Thanh công chúa và Tân Hoàng là bạn thân, thế nên mọi người không thể không nhắc đến việc Chấn Uy tướng quân kia đã từ chối mối hôn sự với Vân Thanh công chúa?
Người trong Tân phủ chắc chắn sẽ cảm thấy Chấn Uy tướng quân kia không biết tốt xấu, nhưng sau khi Chúc Cẩm nghe xong những chuyện mà hắn đã trải qua, lại cảm thấy có chút đồng tình với hắn.
Tên nhóc này…… Thật sự rất thảm.
Thật vất vả mới hạ được một màn ở Tây Bắc, lăn lội trong quân đội một hồi liền lập tức bị đưa đi Nam Cương hoàn toàn xa lạ lại hỗn loạn.
Ở Nam Cương chờ đợi bốn năm năm, cuối cùng cũng thu phục được đám thổ phỉ, lấy được lòng quân lại bị đưa đi Nam Hải……
Cuối cùng, sau khi hắn xử lí xong giặc Oa vốn có xuất thân từ hải quân tàn dư của tiền triều xong, Hoàng đế lại càng kiêng kị hắn, bởi vậy mới muốn đem công chúa gả cho hắn……
Đương nhiên, lần này hắn không chấp nhận lấy công chúa, thế nên mới bị cách chức quan rồi đưa đi Sơn Tây.
Chỉ có điều, hắn rất có bản lĩnh, vậy mà đến Sơn Tây lại có thể lập công, vì thế lại được quay trở về ……
Chúc Cẩm cảm thấy vị tướng quân kia quả thật có chút đáng thương, mà lúc này, vị tướng quân đáng thương kia lại vừa mới thoát thân từ trong cung, quay trở lại phủ tướng quân.
Lúc hắn ở trong cung bởi vì gấp gáp trở về mà “suốt đêm” không ngủ, trên mặt Chấn Uy tướng quân đều lộ rõ sự mỏi mệt, hơn nữa còn bày ra dáng vẻ bất cứ lúc nào cũng có thể gục xuống ngủ say. Nhưng chờ tới khi hắn trở về phủ tướng quân rồi đi đến hậu viện, khuôn mặt mỏi mệt lập tức biến mất.
Hắn ném khôi giáp rách nát xuống đất, dùng nước quản gia đã sớm chuẩn bị xong để rửa mặt, Sở Tề liền nói với quản gia: “Bảo đám người lão Lục tối nay tới gặp ta.”
“Vâng, tướng quân.” Quản gia cung kính nói.
“Ngươi đi lấy cho ta chút đồ ăn tới đây.” Sở Tề lại nói.
Quản gia lập tức ra ngoài nhưng đúng lúc này, đột nhiên có người tới báo, người đó nói Triệu tiểu hầu gia tới.
“Cho hắn ta vào đi.” Sở Tề nói.
Đại danh của Triệu tiểu hầu gia là Triệu Tranh, người bên ngoài đều biết hắn ta chính là bạn tốt của Sở Tề. Trên thực tế, việc hắn ta ở lại trong kinh chính là bởi vì hắn ta là một trong những người giám sát tình hình trong kinh thành.
Ngay cả một chức vụ thật, Triệu tiểu hầu gia cũng không có, cả ngày tới tới lui lui trong kinh thành, hoàn toàn không làm chính sự, nhưng chính bởi vì vậy, loại người nào hắn ta cũng quen biết, tin tức hắn ta có được cũng vô cùng nhanh nhạy.
Bản thân muốn biết chuyện gì, có lẽ chỗ hắn ta đều có cả……
Cho dù đã thất vọng rất nhiều rất nhiều lần, nhưng Sở Tề vẫn lập tức gọi Triệu Tranh vào.