“Nương, con biết rồi.” Tân Hoàng cười đáp lại.
Chuyện Bình Dương quận chúa nói với Tân Hoàng, Tân Tâm hoàn toàn không biết. Mà lúc này Tân Tâm vẫn đang dẫn theo Lâm thị đến nhà bếp lấy đồ ăn.
Hai ngày nay, đám nha hoàn và bà tử trong Tân phủ đều vô cùng rạo rực, tất cả đều cảm thấy vui mừng vì chuyện Tân Hoàng được tứ hôn, nhưng đối Tân Tâm mà nói chuyện này hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì.
Nàng không biết bản thân phải đợi ở đây bao lâu, nàng chỉ biết, chờ tới khi Tân Hoàng gả cho Tam hoàng tử, bản thân chắc chắn sẽ không còn quả ngọt để ăn nữa.
Thân thể của nàng đã tĩnh dưỡng xong, đây là lúc nàng vì tương lai của chính mình mà tính toán……
Nghĩ như vậy, Chúc Cẩm lại đem trang sức lẫn vàng bạc của chính mình và Lâm thị cùng với số trang sức thuận tay lấy đi khi đánh người lúc trước ra đếm lại một lượt.
Bạc chỉ có hai mươi mấy lượng, trang sức phỏng chừng một hai trăm lượng nữa……Trông có vẻ cũng không ít, nhưng muốn đặt mua chút gia sản, số bạc này tuyệt đối không đủ……
Sao gần đây lại không có ai tới gây chuyện thế nhỉ? Bằng không, lại có thể cướp được ít vòng bạc trâm vàng nữa……
Chúc Cẩm thở dài, mấy ngày nay khi nàng tới phòng bếp, nàng cũng bắt đầu dỏng tai nghe ngóng xem những người xung quanh đang bàn tán cái gì.
Tai của nàng rất tốt, cho dù cách rất xa nhưng nàng vẫn nghe thấy người khác nói chuyện.
Mấy nha hoàn ở chỗ Lão thái thái đang nói về chuyện thêu hoa, vì vậy nàng cũng biết giá cả của mấy sản phẩm thêu.
Mấy nha hoàn phụ trách quét tước trong phòng bếp lại nói về chuyện đồ ăn gần đây tăng giá…… Hóa ra thịt dê, thịt bò ở kinh thành có giá bốn năm mươi lượng một cân?
Thậm chí ngay cả mấy nha hoàn hầu hạ ở tiền viện cũng nói……
“Nghe nói Chấn Uy tướng quân hồi kinh?”
“Ta cũng nghe nói vậy, hình như sáng nay ngài ấy đã đi rồi. Vừa mới hạ triều, lão gia liền gọi mấy người Lưu tiên sinh tới để nói về việc này.”
“Chỉ đáng tiếc chúng ta không cơ hội ra ngoài nhìn thử……
“Có cái gì để nhìn, dù sao cũng không có liên quan gì đến chúng ta? Cũng không biết Vân Thanh công chúa có còn muốn gả cho ngài ấy nữa không.”
……
Mấy nha hoàn hầu hạ ở tiền viện thì thầm bàn tán về chuyện của Chấn Uy tướng quân, ngay sau đó lại nhắc đến Tam hoàng tử.
Chúc Cẩm lục lại trong trí nhớ về những tin tức của người này. Nhưng nguyên chủ cả ngày không ra khỏi cửa, những chuyện ở bên ngoài cũng biết rất ít, chỉ có điều cái tên Chấn Uy tướng quân, nàng cũng từng nghe qua.
Sau khi Đại Tề khai quốc, Tiên Hoàng lo sợ những người đã từng theo mình giành lấy giang sơn cũng sẽ mưu phản giống như ông ta trước kia, vậy nên đã nghĩ ra rất nhiều biện pháp, trừ khử hết từng người từng người một…… Ví dụ như cái ngày nàng xuyên không tới đây gặp được Triệu tiểu hầu gia, cha của hắn ta cũng đã chết một cách không minh bạch.
Vắt chanh bỏ vỏ, được cá quên nơm…… Vốn dĩ cũng chẳng có gì là lạ, nhưng sau khi Tiên Hoàng và đương kim Thánh Thượng gϊếŧ hết tất cả những võ tướng ở thế hệ trước, xung quanh biên giới Đại Tề đột nhiên xảy ra chiến loạn liên miên.
Lúc đầu, Đại Tề đã liên tiếp bại trận, may mắn thay mười năm trước, cuối cùng cũng xuất hiện Chấn Uy tướng quân với khí thế ngang trời.
Vị Chấn Uy tướng quân này là cháu nội của một văn nhân muốn tị nạn đã tìm đến chỗ của Tiên Hoàng lúc ông ta đang tranh giành thiên hạ. Người đó lăn lộn đến tận lúc chết cũng chỉ là một quan viên ngũ phẩm, con của ông ta cũng chỉ là quan lục phẩm, nhưng cháu nội lại hoàn toàn không giống. Từ khi còn nhỏ đã xuất ngoại du học. Sau khi tòng quan ở tuổi 18 liền liên tiếp giành được chiến thắng, uy danh ở biên cương cũng vô cùng hiển hách.