Quyến Rũ Em Gái Mất Trí Nhớ

Chương 2

Anh luyện cello, nên ngón tay có vết chai, lúc búng lên âʍ ѵậŧ của cô, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức cô không nói ra được, ngửa cổ rên lên, trước mắt trắng bệch, bắp chân cũng run rẩy theo, nước mắt sinh lý chảy xuôi, nước phía dưới cũng phun nước, ướt đẫm hết nửa ga giường.

Trên đùi được nâng lên cũng bị nước dính ướt, xẹt qua cánh mông đầy đặn, chảy trên ga trải giường.

Lạnh đến mức khiến người ta giật mình.

Minh Đàm bị một tiếng rên dài sung sướиɠ của mình làm cho cô xấu hổ vô cùng, mu bàn tay đặt lên mí mắt, che chặt mắt lại, từ vành tai đến đuôi mắt đều ửng đỏ lên, môi cắn chặt đến tái nhợt.

Nhưng Trần Tông Nguyệt thừa dịp cô đang ướt đẫm, lập tức đút phần ©ôи ŧɧịt̠ còn lại sâu vào bên trong, cắm đến bụng dưới đều phồng lên, căng lên hình dạng của ©ôи ŧɧịt̠ anh, làm cho vυ' cô nảy lung tung lên.

Minh Đàm nhịn không được, môi cũng dần dần cắn không nổi nữa, nhẹ nhàng rêи ɾỉ, tràn ra tiếng thở dốc, đáng thương gọi anh.

Trần Tông Nguyệt đặt ngón tay lên môi cô, cạy mở hàm răng đang cắn chặt, muốn cô kêu thành tiếng.

Tay kia giữ chặt cổ tay gầy gò của cô, bảo cô mở mắt lên, khép hai cổ tay lại với nhau, khống chế trên đỉnh đầu.

Cả người cô bị ép giãn ra, cánh tay nâng lêи đỉиɦ đầu, không thể che mặt được, cổ hơi ngửa ra sau, phía dưới lộ ra bầu vυ' trắng nõn, đầṳ ѵú đỏ tươi, bụng bằng phẳng chặt chẽ và nơi giữa hai chân bị đυ. không khép lại được.

Cô mở to một đôi mắt sáng ngời nhưng luống cuống, ánh mắt nhút nhát lại vui mừng, mông lung giống như ánh đèn: "Anh ơi ——"

Tiếng kêu run rẩy, thở hổn hển.

Thân thể cô sinh ra đã yếu, làn da trắng, giọng nói nhẹ nhàng, vóc dáng không tính là thấp, khung xương lại nhỏ, yếu ớt đến mức giống như một cành hoa đυ.ng nhẹ sẽ gãy, nhưng lại luôn ở thời điểm anh lo lắng cho cô chịu không nổi, muốn dừng lại, lại quấn chặt chân vào eo anh, kéo anh lại.

Cô ngửa đầu, kêu lên một tiếng đau đớn, hôn anh, không cho anh rời đi.

"Anh, anh ơi… Em không muốn rời xa anh đâu——"

Cô lẩm bẩm, tay bị giữ chặt, dùng má mình cọ lên mặt anh, cọ đến mức mặt anh dính đầy nước mắt trong suốt, lại cúi đầu, cắn lên yết hầu của anh, lực cắn không lớn, giống như răng sữa mới mọc, ngậm yết hầu của anh giữa răng chậm rãi cạp nhẹ, trong lúc đó hàm hồ gọi anh: "Anh ơi, anh phải về sớm một chút nha.”

Ngón tay Trần Tông Nguyệt đặt ở khoé mắt cô, lau nước mắt cho cô: "Anh làm xong việc sẽ về ngay,”

Lại bất đắc dĩ cười: "Anh muốn em đi với anh mà em không chịu.”

Minh Đàm nhìn chằm chằm anh, mím môi, muốn nói cái gì đó, Trần Tông Nguyệt không nghe rõ, đưa tai đến gần, muốn cẩn thận nghe xem là cô muốn nói gì, lại đột nhiên từ trong mộng bừng tỉnh.

Đèn ngủ mờ ảo, phòng khách sạn gọn gàng mà lạnh lẽo, máy tính trên bàn đã tiến vào trạng thái chờ, ánh trăng ngoài cửa sổ sáng ngời.

Đây là ngày cuối cùng anh đi công tác, cũng là ngày mà anh mơ thấy Minh Đàm không biết bao nhiêu lần, Trần Tông Nguyệt không thể làm gì khác ngoài xoa xoa mi tâm, lấy điện thoại, mở trang inbox của wechat lên..

Lịch sử trò chuyện dừng lại ở trong lời dặn dò lải nhải của anh, cảnh cáo cô buổi tối đi chơi phải chú ý an toàn, lúc về nhà nhớ gửi tin nhắn nói cho anh một tiếng.

Mà cô vẫn chưa trả lời.