Trần Tông Nguyệt nhìn đồng hồ, bốn giờ sáng, hôm nay anh về nhà, cô sẽ không ở bên ngoài lâu như vậy, là về nhà quá mệt nên nằm phịch ra nghỉ ngơi, cho nên mới không trả lời tin nhắn của anh hay sao?
Cửa an ninh trong nhà được trang bị chuông cửa kết nối với camera, có thể từ xa kiểm tra khách đến thăm trên điện thoại, Trần Tông Nguyệt cau mày mở phần mềm ra, lại chỉ tìm được ghi chú lúc Minh Đàm ra khỏi cửa.
Anh nhíu mày, gọi cho Minh Đàm.
...
"Alo, Trần tổng?"
"Xin lỗi, làm phiền anh nghỉ ngơi rồi.”
Trong tai nghe truyền đến âm thanh buồn ngủ, Trần Tông Nguyệt khẽ cau mày, kiên nhẫn xin lỗi, anh không thích chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi của nhân viên, sáu giờ sáng gọi điện thoại cho người khác, quấy rầy người khác nghỉ ngơi cũng là chuyện chưa từng có: “Tôi không liên lạc được với Minh Đàm, hình như con bé vẫn chưa về nhà, có thể phiền anh giúp tôi đi xem thử không?"
Dừng một chút, anh nói thêm: "Chờ đến giờ làm việc, tôi sẽ nói với phía công ty, hôm nay anh không cần phải đi làm nữa, không ảnh hưởng đến toàn bộ công việc, tiền lương cả ngày vẫn được tính cho anh theo giờ tăng ca. Tất nhiên, nếu anh không tiện thì..."
Trong ống nghe truyền đến tiếng đồ đạc xào xạc, bên kia điện thoại vội vàng trả lời: "Tiện lắm, ngài gửi địa chỉ và thông tin liên lạc cho tôi đi, tôi sẽ đến xem!"
Trần Tông Nguyệt lại nói lời cảm ơn một lần nữa, cúp điện thoại rồi gửi thông tin liên quan cho người đối diện, còn mình thì đi về phía cửa lên máy bay.
Chuyến bay của anh vốn là buổi chiều, buổi trưa còn chuẩn bị đi dự tiệc cưới của bạn bè, nhưng trong lòng thật sự không yên lòng, vì thế dứt khoát đổi chuyến sớm nhất, vội vàng từ khách sạn chạy tới sân bay.
Những chuyến bay đường dài luôn tiêu hao sức lực của con người, đêm qua Trần Tông Nguyệt cũng không nghỉ ngơi tốt, lại rất lo lắng cho em gái, lúc xuống máy bay khó tránh khỏi cảm giác bất an. Anh vừa xoa mi tâm, vừa bật máy xem có nhận được tin nhắn gì của Minh Đàm hay không.
Minh Đàm bên kia vẫn không có động tĩnh gì, mà có tới 4 cuộc gọi nhỡ của Quách Tương —— Quách Tương là nhân viên mà anh nhờ đi xem thử Minh Đàm thế nào, kỳ nghỉ hè này Minh Đàm đến công ty của anh thực tập, cho nên ở chung với cô cũng không tệ lắm.
Trong lòng anh có linh cảm không tốt lắm, mới gọi lại, sau khi chuông vang lên vài lần, điện thoại kết nối: "Trần tổng, ngài xuống máy bay rồi sao?"
“Ừm, tôi đã tới rồi, còn anh, đã tìm được Minh Đàm chưa?”
"Tìm được rồi, nhưng bên này xảy ra chút chuyện —— Hôm qua Minh Đàm gặp tai nạn trên đường về nhà, đầu bị chấn thương, điện thoại cũng bị hỏng, được tài xế đưa đến bệnh viện, cho nên vẫn không có tin tức gì.”
Trần Tông Nguyệt nắm chặt điện thoại, cảm thấy đầu mình cũng giống như bị đập mạnh một cái, ngực như có một tảng đá đè lên, anh sắp không thở nổi: "Thế con bé sao rồi, bây giờ có khỏe không, ở bệnh viện nào? Địa chỉ gửi tôi, tôi lập tức đến đó.”
“Ổn rồi a, ngài đừng nóng vội, đừng nóng vội, cô ấy không sao cả, người đã tỉnh rồi, nhưng mà..."
Quách Tương hơi do dự một chút: "Tôi gửi địa chỉ cho ngài, chờ ngài tới nghe bác sĩ nói với ngài đi.”
Mùi nước khử trùng của bệnh viện luôn luôn nồng nặc, trước thang máy cũng xếp hàng dài, Trần Tông Nguyệt liếc mắt một cái, xoay người đi lối thoát hiểm, một đường leo lên cầu thang lên thẳng tầng mười hai, đến phòng bệnh nơi Minh Đàm ở.