Quyến Rũ Em Gái Mất Trí Nhớ

Chương 1

Ánh đèn nhấp nháy.

Ngày cưới của bạn bè trong công việc kinh doanh đang đến gần, đồng thời gửi thiệp mời cũng không quên trêu chọc Trần Tông Nguyệt, nói gu của anh cao quá, đã hai mươi tám tuổi rồi mà vẫn chưa có bạn gái, hỏi anh có cần giới thiệu xem mắt hay không.

Lúc tin nhắn này gửi tới, Trần Tông Nguyệt đang đứng bên giường, bị em gái ruột của anh kéo cà vạt hôn.

Tay anh đặt bên hông cô, muốn kéo khoá kéo cho cô, lột đồ cô ra.

Minh Đạm lúc làm luôn thích thẹn thùng, rõ ràng mỗi lần đều là cô chủ động, ôm cổ muốn hôn, sải chân cọ lên nơi cứng rắn, chờ thật sự lột sạch đồ ra sắp làm, rồi lại tỏ ra thẹn thùng.

Trên bàn không được, trên sô pha không được, nhất định phải ở trên giường, đóng chặt cửa, khóa chặt, rèm giường được kéo kín mít, cùng lắm chỉ để lại đèn ngủ thôi.

Chính cô cởi sạch hết trước, mà lúc Trần Tông Nguyệt giơ tay cởϊ áσ sơ mi, thoáng nhìn thấy cô bịt mắt, ngón tay lại tách ra khe hở, từ khe hở đó nhìn anh.

Anh không chút để ý đưa tay ra, cầm mắt cá chân cô, kéo người đến bên giường, cô ngồi không vững, tay bối rối chống giường, hai mắt mở rất lớn, bàn tay kia bị Trần Tông Nguyệt nắm lấy, đặt ở eo anh: “Tự cởi đi.”

Lúc khóa kim loại kéo xuống phát ra tiếng roẹt, mặt Minh Đàm cũng càng đỏ lên, chờ đến khi mắt thấy ©ôи ŧɧịt̠ màu đỏ thẫm đó bật ra, cô mới theo bản năng hơi rụt lại một chút.

Trần Tông Nguyệt không nhanh không chậm nắm mắt cá chân cô, kéo người đến bên cạnh mình, khuỵu đầu gối xuống, đỡ mép giường, tựa vào bên cạnh hai chân cô.

Một ngày sau khi xác nhận quan hệ, anh đã hẹn phẫu thuật triệt sản —— uống thuốc sẽ gây ra nhiều tác dụng phụ đối với thân thể, mà bαo ©αo sυ có xác suất không thể đảm bảo, anh chưa bao giờ quen đặt em gái vào tình thế nguy hiểm không thể khống chế, vì thế cam tâm tình nguyện tự mình gánh vác.

Vì thế tiết kiệm quá trình đeo bαo ©αo sυ này, phía dưới Minh Đàm đã sớm bị liếʍ ướt đẫm, ©ôи ŧɧịt̠ cọ xát lên khe l*и, cọ xát làm cho cô rên lên mấy tiếng rêи ɾỉ dâʍ ɖu͙© rồi sau đó đút vào, tầng tầng lớp lớp thịt non lập tức dây dưa bám lên nuốt ©ôи ŧɧịt̠ vào trong.

Qυყ đầυ phía trước căng cái lỗ l*и đến biến dạng, thịt mềm bên trong bị chen chúc đẩy ra, mυ'ŧ cái khe rãnh phía trên, siết chặt du͙© vọиɠ của anh, sau đó còn hơn phân nửa ©ôи ŧɧịt̠ ở bên ngoài, Minh Đàm phát ra một tiếng thở dốc đứt quãng, đưa tay ôm cổ Trần Tông Nguyệt: "Anh ơi, a——"

Đầu lưỡi cô liếʍ môi, ngực phập phồng, vυ' trắng nõn lắc lư, ngẩng lên, đầṳ ѵú đỏ tươi dán lên ngực anh, người cũng dán sát lên, hôn lên môi anh.

Trần Tông Nguyệt đưa tay ra sau đầu cô, không vội vàng đi vào, l*и của cô quá khít, thân thể cô lại cực kỳ yếu đuối, vì thế phải từng tấc từng tấc chậm rãi đi vào, để cô có chỗ trống để làm quen.

Vì thế từng chút từng chút một, chậm chạp cọ xát.

Ngón tay đặt trên môi, trên vυ', bụng dưới, trằn trọc trên eo và mông nhạy cảm của cô. Cuối cùng đè lên âʍ ѵậŧ nho nhỏ, đáng thương, khẽ xoa lên cái cơ quan sung huyết cứng rắn đó.