Trong đất có vật sống!
Phương Dật Chi bám chặt thân cây, sẵn sàng đón chờ. Châu chấu màu hồng biến ra hai cái kìm lớn, kẹp chặt lấy một cành cây nhỏ.
Một người một côn trùng vừa mới ổn định thân thể, từng đôi tay lập tức nhô ra từ trong bùn đất ẩm ướt. Có cánh tay đã hóa thành xương trắng, đầu ngón tay sắc bén. Có cánh tay lủng lẳng thịt rữa nát, tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc, có cánh tay mọc đầy sợi nấm, màu xanh đen.
Những cánh tay này điên cuồng quơ cào, cố hết sức thoát ra khỏi bùn đất. Chẳng mấy chốc, từng cái xác lần lượt xuất hiện, có cái là bộ xương trắng hếu, hai hốc mắt đen thui trống rỗng. Có cái thối rữa như bùn, ruột treo ở bụng. Có cái sưng phù và bốc mùi, dịch xác chết đen ngòm rỉ ra từ da.
Đám thi hài ồ ạt tuôn ra, ma quỷ hoành hành, rừng rậm hắc ám này đã biến thành địa ngục.
Mấy con chuột chui ra khỏi mặt đất, kinh hoàng phân tán bốn phía. Vô số đôi tay bắt lấy chúng nó, xé nát thành mảnh vụn.
Men theo mùi máu tươi, thêm nhiều xác chết xúm lại, tranh giành số thịt ít ỏi của những con chuột kia. Không còn chuột, bọn chúng bắt đầu gặm nhấm lẫn nhau, mi bóp gãy xương cổ của ta, ta kéo láy ruột của mi, tình cảnh cực kỳ khủng khϊếp.
Phương Dật Chi lập tức nín thở.
Con châu chấu màu hồng cũng không có kinh nghiệm đối phó với loại quái vật này, nó dùng sức hít vào khiến phần bụng phình to như cái trống, sau đó thở ra mấy hơi lớn.
Những luồng không khí yếu ớt lại trở thành đinh tai nhức óc với đám xác sống. Từng cái đầu thối rữa ngẩng lên, đôi mắt đυ.c ngầu nhìn về phía ngọn cây, từng ánh mắt nham hiểm lướt tới giống như những lưỡi dao sắc bén.
Con châu chấu màu hồng liều mạng hóp bụng, hai cái kìm bịt kín miệng lại.
Nhưng đã quá muộn rồi, nó đã bị đám xác sống khóa chặt.
Thành công thì ít, hỏng việc thì có trò vui! Phương Dật Chi lạnh lùng quát mắng: “Mi còn ngây ra đó làm gì, tiếp tục chạy đi!”
Mũi chân anh ta khẽ chạm, bóng người cao lớn to khỏe đã nhảy đến một thân cây ở cách đó không xa.
Châu chấu màu hồng vội vàng đuổi theo, cũng không dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ bằng giọng điệu non nớt nữa.
Càng nhiều thi thể chui ra khỏi bùn đất hơn, chúng men theo mùi người sống đuổi theo dưới tán cây. Bọn chúng há những cái miệng thối hoắc ra, lè nửa đầu lưỡi đã rữa nát ra, phát ra tiếng gào thét trầm thấp. Chúng nghiến hàm răng sắc nhọn, nước miếng như mủ vàng chảy ra, xương ngón tay sắc bén cào rách vỏ cây, để lại những vết cào l*иg vào nhau.
Dưới chân là một đám đông nghìn nghịt, tất cả đều là xác sống, nếu như một người ngã xuống sẽ bị xé thành mảnh vụn trong vòng chưa đầy một giây. Da đầu Phương Dật Chi hơi tê dại.
“Tất cả thi thể chôn trong khu rừng này đều bị đánh thức, tại sao chứ?”
Chân mày anh ta nhíu chặt, nghĩ hoài vẫn không ra.
Xác chết không biết mệt mỏi, không có cảm giác đau đớn, dù có chạy đến chân trời góc bể, bọn chúng vẫn sẽ đuổi đến tận cùng không buông tha. Thực lực của Phương Dật Chi có mạnh đến mấy cũng chỉ là một người, không thể gϊếŧ chết toàn bộ mấy chục nghìn xác sống này được.
Nếu như chúng nó tràn vào thành phố nơi người làm nhiệm vụ ở, mọi người đều sẽ chết! Đó mới là trận đại nạn tận thế!
“Má! Chết tiệt thật phiền phức!”
Phương Dật Chi cào cào mái tóc còn ướt, hết sức phiền não mà chửi rủa. Anh ta biết, những thi thể này bỗng nhiên sống lại chắc chắn có liên quan đến hành vi mạo hiểm của mình. Anh ta không thể không nghĩ cách thu dọn tàn cuộc này.