“Chít chít, chít chít!” Châu chấu màu hồng vừa chạy thoát thân, vừa lải nhải không thôi, trông có vẻ rất lo lắng.
Phương Dật Chi bị cằn nhằn đến bực dọc: “Đừng dồn ép ta, ông đây có cách giải quyết!”
Anh ta “chậc” một tiếng, rất không tình nguyện dang tay ra. Trong chốc lát, lòng bàn tay anh ta nổi lên một vòng xoáy đen nhánh được khảm ở trong thịt, một chiếc điện thoại di động từ từ hiện ra, bị năm ngón tay nắm chặt lấy.
Không đến lúc buộc phải như vậy, Phương Dật Chi cũng không muốn liên lạc với mấy tên quái vật kia, nhưng rắc rối lớn vào giờ phút này đã không phải là thứ mà một mình anh ta có thể giải quyết được.
Trong danh bạ đều là những cái tên rối loạn lung tung, không có cái nào trông quen mắt cả. Phương Dật Chi nhanh chóng lướt trang bìa, còn luôn phải giữ cho thân thể thăng bằng, dáng vẻ có chút nhếch nhác. Mồ hôi lạnh chảy xuống từ trên trán anh ta.
Từng xác sống lần lượt chui ra từ trong bùn đất, cuồn cuộn không ngừng, ước tính sơ bộ có khoảng hơn tám đến chín mươi nghìn thi thể.
“Gọi người ngay tức thì, xử lý tại chỗ, vấn đề hẳn là không lớn.” Phương Dật Chi bình tĩnh lại, tìm kiếm trong danh bạ cẩn thận hơn.
Mẹ nó, lần này anh ta trở về nhất định phải ghim tên của mấy quái vật kia lên đầu!
Đầu bỗng nhiên trầm xuống, Phương Dật Chi ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy một con châu chấu màu hồng đang dùng móng vuốt ôm chặt tóc mình. Cái đầu nhô ra, đôi mắt to tròn trịa đang nhìn thẳng vào mắt anh ta, bên trong tràn ra tia sáng lấy lòng cầu xin, cái bụng mềm nhũn lập tức phập phồng, thở gấp một cách dữ dội.
“Mi coi ông đây là xe buýt à? Có tin ông ấy ném mi xuống dưới không hả?” Ngoài miệng thì hùng hùng hổ hồ, hành động lại hoàn toàn trái ngược. Phương Dật Chi đội con quái vật nhỏ này trên đầu nhảy qua lại giữa những ngọn cây.
Trong danh bạ đột nhiên xuất hiện một cái tên quen thuộc “Mai Vũ Hiên”, ghi chú là “Máy xay thịt”.
Ánh mắt của Phương Dật Chi sáng lên, lập tức nhấn nút gọi điện thoại. Cùng lúc đó, con châu chấu màu hồng dùng kìm kẹp lấy một lọn tóc của anh ta, nhẹ nhàng kéo kéo, cái kìm còn lại chỉ chỉ tán cây bên dưới.
Phương Dật Chi cúi đầu nhìn.
Từng dây leo to lớn đen nhánh chui ra khỏi lòng đất, đánh về phía đám xác sống, số lượng nhiều đến kinh người. Bọn họ dõi mắt nhìn lại, tất cả cây cối xung quanh đều đang rung chuyển, đất đai lật lên, lá rụng như mưa. Đây là dòng nước lũ do dây leo tạo thành. Bọn chúng gϊếŧ chết thi thể, hút khô máu thịt, nghiền nát xương cốt, sau đó cuốn lấy từng cái đầu lâu lên rồi khảm vào trong thân cây.
Đầu lâu chi chít giống như chiến lợi phẩm tô điểm cho dây leo, cảnh tượng hết sức kinh khủng. Đáy thuyền bám đầy hà cũng chỉ là như thế thôi.
Toàn bộ khu rừng đều bị những dây leo khủng khϊếp này bao trùm, âm khí ào ào toát ra từ trong hốc mắt trống rỗng của đầu lâu, lan tràn khắp nơi tạo thành sương mù đen nhánh dày đặc.
Phương Dật Chi ngẩn ra.
Cây mọc đầy đầu lâu, sao hình ảnh này càng nhìn càng thấy quen thuộc nhỉ?
Một tia sáng nhanh như chớp lướt qua đầu óc anh ta, Phương Dật Chi bất ngờ quay đầu nhìn về phía Cây đầu lâu, sau đó không chút do dự chạy về chỗ kia.
Châu chấu màu hồng dùng cái kìm lớn chỉ về phía Cây đầu lâu, ra sức gật đầu.
Bướm đêm, nó muốn ăn bướm đêm!
Trong thoáng chốc, một người một trùng đã đi tới khu vực cấm này, bọn họ đứng trên một cái cây lớn nhìn ra xa, đằng trước chính là cây khổng lồ màu đen kia.