“Đệch thằng cha mày.”
Một tiếng mắng non nớt vang lên, một con châu chấu màu hồng vượt qua người đàn ông, chạy lên phía trước, để lại một bóng lưng phóng khoáng và cái bụng tròn vo rất dễ nhận ra.
Người đàn ông: “... Ta dứt khoát gọi mi là con gián được rồi.”
Cảm giác bị một con châu chấu nhỏ kɧıêυ ҡɧí©ɧ là như thế nào?
Phương Dật Chi nhếch mép, mỉm cười không vui cho lắm. Anh ta hơi cong đầu gối, toàn thân dùng sức, cả người bắn ra giống như một mũi tên. Nước lũ lao nhanh không có cách nào ngăn cản bước chân của anh ta, anh ta mượn những tảng đá và gỗ nổi, cưỡi gió rẽ sóng bước đi thật nhanh.
Châu chấu nhỏ vốn đang chạy ở trước mặt anh ta thoáng cái đã bị Phương Dật Chi bỏ lại phía sau.
“Cho qua nào.” Trong nháy mắt vượt qua đối phương, anh ta khẽ cười thốt ra một câu kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Con châu chấu màu hồng quả thực đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi.
“Chít!” Một tiếng kêu dài tức giận tỏ rõ cuộc cạnh tranh bắt đầu.
Châu chấu màu hồng liều mạng duỗi chân, từng chút một nhảy ra rất xa, dần dần vượt qua trùng lớn kỳ lạ, giành lại vị trí dẫn đầu của mình.
Lúc hai người lướt qua nhau, nó đắc chí vênh váo nói nhỏ: “Đệch thằng cha mày.”
Phương Dật Chi lập tức cạn lời, tâm trạng khó chịu lại xen lẫn một tia dở khóc dở cười khó hiểu, gương mặt tuấn tú không biết từ lúc nào đã nở một nụ cười. Nụ cười này cũng không biếи ŧɦái, cũng không điên cuồng, chỉ đơn thuần là buồn cười mà thôi.
“Quái vật nhỏ, hôm nay ông đây sẽ đấu với mi.” Phương Dật Chi thấp giọng lẩm bẩm một câu, sau đó bước nhanh hơn, đuổi kịp con châu chấu màu hồng có cái bụng tròn xoe kia.
“Mẹ nó thật trẻ con!” Anh ta tự chế giễu mình một câu, lại càng đuổi theo sát nút hơn.
Châu chấu màu hồng nghiêng đầu nhìn, cái này còn rất nguy cấp, vì thế nó cũng tăng tốc độ lên, hai chân sau suýt chút nữa đã phát ra cả tia lửa.
Phương Dật Chi nhíu mày, lại lần nữa tăng tốc. Một người một châu chấu đi ngược chiều trong dòng nước lũ, ta đuổi mi đuổi, lúc vượt qua lẫn nhau đều sẽ luôn buông một câu kɧıêυ ҡɧí©ɧ đối phương.
“Quá chậm, mọc thêm hai cái chân đi!”
“Đệch thằng cha mày!”
“Đồ bỏ đi, mi không làm được!”
“Chít chít chít, chít chít chít!”
Gió thổi tóc trên trán Phương Dật Chi tung bay, lộ ra một gương mặt mỉm cười yếu ớt. Bây giờ anh ta trông giống như một người đàn ông rất bình thường, có chút tùy tiện và bất cần đời, không còn điên cuồng u ám như trước nữa.
Không biết cả hai đã chạy bao lâu, một người một châu chấu cuối cùng cũng đi đến nơi cao.
Chỗ cao không có sạt lở đất, chỉ có mưa như trút nước và cây cối bị đè đến cong queo.
Phương Dật Chi đứng trên một thân cây cao nhất, tạm thời thở một hơi.
Con châu chấu màu hồng đã mệt đến không chịu nổi từ lâu thấy anh ta dừng lại, nó cũng dừng lại, đáp xuống thân cây đối diện. Nó ra sức hóp bụng, thở ra từng hơi nhỏ. Nếu như cái bụng phập phồng quá dữ dội, trùng lớn ở trước mặt có thể nhìn ra sự yếu ớt của nó.
Nhưng Phương Dật Chi cũng không để ý đến chân chấu nhỏ mệt mỏi, ngược lại nhíu mày nhìn xuống dưới chân, vẻ mặt nghiêm túc đến khác thường.
Con châu chấu màu hồng cũng cúi đầu nhìn.
Trong bùn đất ẩm ướt có thứ gì đó đang khuấy động, từng ụ đất mọc ra.
Do sự ảnh hưởng của ụ đất, cái cây mà Phương Dật Chi đang đứng bắt đầu lắc lư. Cái cây nơi con châu chấu màu hồng đang ở cũng vang lên sột soạt, đung đưa từ bên này sang bên kia.