Hey, Quái Vật Nhỏ! Cưng Đi Nhầm Phim Trường Rồi!

Chương 39

Hai dư ảnh một cao lớn, một gầy gò nhanh chóng lướt qua rừng cây, chạy về phương xa.

Bầy bướm đêm chưa được thỏa mãn đập cánh, liên tục theo sát ở sau. Bọn chúng tập trung vào một chỗ, tạo thành một đám mây đen khổng lồ tràn về phía trước. Vảy phấn của chúng nó rắc ra rơi ở đâu, cây cối ở chỗ đó đều bắt đầu khô héo. Rắn, côn trùng, chuột và dã thú hung dữ trốn trong bụi rậm đều co giật rồi chết một cách tàn khốc.

Đám bướm đêm này là thần chết, ùn ùn kéo đến gieo rắc hạt giống của nỗi kinh hoàng và cái chết.

Người đàn ông quay đầu lại nhìn thoáng qua, nghiến răng chửi: “Mẹ kiếp, ông đây thật sự đã phạm sai lầm lớn rồi!”

Viên thịt màu hồng thò đầu ra khỏi túi áo của người đàn ông, nhìn ra phía sau.

Trên bầu trời có một đám mây đen vừa dày vừa nặng phát ra tiếng vỗ cánh ầm ầm, cuồn cuộn lao tới, bầu trời vốn đã xám xịt lại gần như bị nhuộm thành màu đen. Mây đen rắc xuống một ít bột phấn nhỏ xíu, giống như một trận mưa như trút nước.

Người đàn ông quay đầu lại nhìn, con ngươi hơi rung động.

Những cái cây bị cơn mưa lớn nuốt chửng đang khô héo với tốc độ cực nhanh, bầy quạ sợ hãi bay lên trời giống như giọt nước rơi vào biển khơi, chẳng mấy chốc đã biến mất trong đám mây sâu không thấy đáy.

Sức mạnh của hai cái cánh nho nhỏ vốn phải cực kỳ yếu ớt, lại có thể gây ra một cơn lốc ở đầu bên kia của Trái Đất. Mà vào giờ phút này, vô số con bướm đêm đang tập trung đây đó và đôi cánh của chúng đang dấy lên bão táp.

Gió nóng cuốn bụi độc bay tứ tung đầy trời, đuổi theo bọn họ như thần chết.

“Má!” Người đàn ông hung hăng chửi mắng, tốc độ chạy nhanh đã tăng lên đến cực hạn, mũi chân chạm vào cành lá héo úa, lại không hề phát ra chút tiếng vang nào.

Cô gái xăm mình tụt lại sau lưng anh ta liên tục phát ra tiếng gào thét sợ sệt.

“Im miệng!” Người đàn ông không nhịn được mắng, lao vυ't về phía vực sâu.

Viên thịt màu hồng rụt đầu lại, tạo thành hai chiếc kìm lớn, run lẩy bẩy ôm chặt lấy bản thân.

Người đàn ông tập trung toàn bộ tinh thần lao đi, nhanh đến nỗi ngay cả dư ảnh cũng chẳng bắt được, một luồng gió lốc dừng lại ở sau lưng. Cho dù cô gái xăm mình có tăng tốc thế nào, vẫn không có cách nào sóng vai với anh ta, tiếng gào thét càng ngày càng sợ hãi.

Vực sâu ở gần. Bầy bướm đêm rắc phấn độc trên bầu trời cũng ở gần.

Nếu như vực sâu và bầy bướm đêm gặp nhau sẽ xảy ra chuyện gì?

Người đàn ông nhìn chằm chằm về phía trước, môi mỏng tái nhợt nhếch lên thành một độ cong hứng thú. Anh ta là kẻ điên, thích quanh quẩn bên bờ hiểm nguy nhất, nhảy múa với thần chết.

“Đuổi theo tao đi! Trò chơi sẽ rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ!”

Anh ta khép tay lại đưa lên mép, huýt sáo một tiếng lanh lảnh, gương mặt vốn tuấn tú tà dị lại lộ ra nụ cười bệnh hoạn.

Cô gái xăm mình theo sát anh ta há cái miệng đen ngòm ra, tiếng rít gào thét.

Viên thịt màu hồng sợ chết khϊếp, nhưng tuyệt đối sẽ không khuất phục cái chết. Nó phát hiện trùng lớn phát ra âm thanh là để tăng thêm can đảm, vì thế nó cũng thò đầu ra khỏi túi áo mà kêu chít một tiếng.

Một tiếng này kéo rất dài, rất vang, rất có khí thế, hai cái kìm vung vẫy về phía đám bướm đêm trên bầu trời như thể đang ra oai.

Trong giờ phút liên quan đến tính mạng, người đàn ông lại không nhịn được khẽ bật cười, bàn tay che lên, ấn viên thịt màu hồng về lại túi áo.