Viên thịt màu hồng nhanh chóng ưỡn eo cơ thể, muốn bò ra khói túi áo khoác, chậm chút nữa sẽ xong đời mất!
“Đừng chạy, nhìn thêm một lúc nữa đi.” Người đàn ông bắt được viên thịt mềm mại, lại nhét nó vào lần nữa.
Cây khổng lồ phát ra tiếng xào xạc rung trời, mỗi một chiếc lá đều đang rung lên, tựa như vật thể còn sống. Dưới tán cây, ông già dùng hai tay liều mạng bò đi, để lại một vệt máu.
“Đệch thằng cha mày!” Viên thịt màu hồng nóng nảy.
Trong giờ phút căng thẳng như vậy, người đàn ông nghe tiếng chửi rủa giòn giã như thế, sắc mặt nghiêm túc cũng hơi cứng lại, tiếp đó cười khẽ: “Mi đừng quấy rối! Ta đang làm việc đứng đắn.” Anh ta duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng chọc chọc vào cái đầu tròn tròn của viên thịt.
Chít chít! Viên thịt màu hồng hoảng sợ không thôi, giãy giụa trong túi áo.
“Tiểu Linh, cứu ta! Mau cứu ta!” Ông già sợ hãi khôn cùng, vừa bò vừa hét to.
“Lão già kia, tôi tên là Phương Dật Chi.” Người đàn ông cười như không cười trả lời.
“Phương Dật Chi, tôi vẫn còn một mánh khóe bảo toàn tính mạng mà cậu không biết. Cậu cứu tôi, tôi sẽ dạy cho cậu!”
“Vậy thì tốt quá rồi. Bây giờ ông có thể sử dụng mánh khóe bảo toàn tính mạng rồi đấy.”
Phương Dật Chi cười khẽ đáp trả, tư thế đứng lười biếng. Nhưng mà trên thực tế, từng thớ cơ bắp trên người anh ta đều căng cứng, mỗi một giây thần kinh cũng đang kéo căng, chuẩn bị đối phó với nguy hiểm sắp đến bất cứ lúc nào.
Xào xạc, xào xạc... Tiếng ma sát vang dội của lá cây đã lan tràn khắp cả rừng rậm. Vòng xoáy trên bầu trời đã rút đi rất xa.
Nguy hiểm giáng xuống.
Bỗng nhiên, một chiếc lá màu đen bay ra khỏi ngọn cây, sau đó là chiếc lá thứ hai, lá thứ ba...
Mấy giây sau, cây khổng lồ kia đã không còn một lá cây nào, chỉ còn những cành cây vặn vẹo cuộn tròn trên không trung giống như bầy rắn. Trên cành cây phủ đầy những sẹo khối u dày đặc rậm rạp, mỗi một sẹo khối u đều mọc ra đôi mắt và miệng đen ngòm, cuối cùng thành hình dạng của đầu lâu người.
“Cây đầu lâu.” Người đàn ông nghiền ngẫm cái tên này, cuối cùng cũng biết nó từ đâu tới.
“A a a a!” Cô gái xăm mình đứng ở cách đó không xa ngửa đầu nhìn bầu trời, phát ra tiếng rít hoảng sợ.
Người đàn ông nhìn theo tầm mắt cô ta, trong con ngươi phản chiếu một đám mây đen.
Không, đó không phải là mây đen, mà là lá cây bay lên giữa không trung. Thật ra đó cũng chẳng phải là lá cây, mà là hàng nghìn hàng vạn con bướm đêm. Chúng nó đồng loạt giang cánh, phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc, số lượng nhiều đến mức che khuất vòm trời.
“Cứu mạng! Cứu với!” Ông già quay đầu lại nhìn, lập tức bị dọa đến hồn bay phách lạc.
Những con bướm đêm cảm nhận được dao động của sóng âm, lập tức vọt về phía ông già cùng một lúc. Những cái miệng cong lên như ống hút của chúng nó dựng lên thành kim thép, từng cây kim đâm vào cơ thể của ông già, hút lấy máu thịt từ mỗi một tấc da, mỗi một lỗ chân lông, trong mỗi một tế bào của ông ta.
Sau khi hút khô máu thịt, những chiếc kim thép này dễ dàng đâm thủng vào xương, hút khô tủy xương.
Chỉ mấy giây ngắn ngủi, ông già đã biến từ người sống sờ sờ thành một đống xương trắng hếu. Trên xương chằng chịt lỗ kim, chất xương cứng rắn hoàn toàn bị phá hủy, gió tà thổi qua biến nó thành một đống bột mịn màu trắng.
Hóa ra cát trắng trải đầy đất ở đây có nguồn gốc như thế!
Cuối cùng người đàn ông cũng hiểu được bí mật của cái cây này, thấp giọng ra lệnh: “Chạy!”