Hey, Quái Vật Nhỏ! Cưng Đi Nhầm Phim Trường Rồi!

Chương 37

“Vậy ư? Thế thì tao cảm ơn mày nhé!” Ông già hung dữ trợn mắt nhìn anh ta.

Người đàn ông bước lên trước, cô gái lập tức buông tóc của ông ta ra.

Ông già tê liệt nằm trên mặt đất như con chó chết, lỗ mũi chỉ hít vào mà không có thở ra.

Người đàn ông xách ông ta lên, đầu gối thoáng cong lên, thân thể vọt đi như đạn bắn. Anh ta lao nhanh trong rừng, chạy về phía vùng nội địa nguy hiểm nhất.

Đêm đen dài đã trôi qua, trên bầu trời mơ hồ có thể thấy được những vòng xoáy dày đặc. Nếu nhảy lên chỗ cao, cách vòng xoáy gần hơn, sẽ sinh ra cảm giác sợ hãi khi bị hút vào.

Người đàn ông khẽ nhíu mày, khuôn mặt lộ vẻ bực bội.

Chít chít, chít chít! Tiếng kêu lanh lảnh truyền từ trên núi áo anh ta, tràn ngập vui sướиɠ thích thú.

Cảm giác sợ hãi bị điều này ảnh hưởng đã phai đi mấy phần. Vẻ mặt người đàn ông hơi hòa hoãn lại, không nhịn được bật cười: “Quái vật nhỏ, mi ngược lại chơi rất vui vẻ.”

“Mày muốn dẫn tao đi đâu?” Ông già sợ hãi không cùng mà chất vấn.

Anh ta im lặng không lên tiếng, lướt thẳng qua rừng cây, đi tới một mảnh đất hoang vu.

Tiếng chửi rủa hổn hển của ông ta đột nhiên dừng lại, trong con ngươi phủ đầy tia máu tràn ngập sợ hãi nồng đậm. Trên bãi đất cát trước mặt không xa có một cái cây khổng lồ màu đen sừng sững chọc trời, tán cây rậm rạp che đi ánh mặt trời rực rỡ, không có gió mà tự di chuyển, giống như một ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt.

“Mày, mày muốn làm gì?” Trái tim đập loạn nhịp khiến giọng nói của ông già trở nên khản đặc.

“Dùng ông làm một thí nghiệm.” Người đàn ông mỉm cười xấu xa.

“Mày điên rồi! Mẹ nó mày tự tìm đường chết đừng kéo theo tao! Đệch cả lò nhà mày Phương Tiểu Linh! Đáng lẽ lần đầu tiên gặp mày, tao nên băm mày ra cho rồi!” Ông già tức miệng mắng to, nhưng âm thanh lại ép đến cực kỳ nhỏ.

Cô gái xăm mình đến muộn hơn nửa phút, đứng ở chỗ rất xa, nhìn cây to lớn kia với ánh mắt sợ sệt lẫn bất an.

Chít chít... Viên thịt màu hồng cũng không hưng phấn nữa, trong tiếng kêu hơi run rẩy.

“Mi cũng sợ cái cây này à?” Đôi mắt của người đàn ông nhìn vào quái vật nhỏ trong túi.

Chíp chíp... Viên thịt màu hồng yếu ớt kêu lên, đôi mắt tròn xoe ướŧ áŧ.

“Tại sao tất cả mọi người đều sợ cái cây này? Tôi rất rất tò mò.” Người đàn ông hứng thú nói nhỏ.

“Tò mò con mẹ mày! Người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng! Á á á...”

Ông già còn chưa nói xong đã lớn tiếng kêu lên một cách hoảng sợ. Chỉ thấy cánh tay của người đàn ông vung mạnh, ra sức ném ông ta ra ngoài. Nửa đoạn thân thể không lành lặn vượt qua đất cát, đập lên thân cây to lớn.

Một tiếng bịch vang lên, thân cây to lớn vẫn không nhúc nhích, mỗi một mảnh lá cây màu đen lại đều đang rung động, mà rõ ràng xung quanh không hề có gió

Xào xạc, xào xạc, xào xạc... Tiếng va chạm của lá cây với nhau từ yếu ớt đến kích động, giống như gió lớn dấy lên sóng biển, cuộn trào ngút trời.

Cô gái xăm mình che lỗ tai, vẻ mặt oán độc biến thành đau đớn.

Người đàn ông nhíu mày nhìn về phía trước, trong con ngươi không còn vẻ dí dỏm như trước nữa.

Những vòng xoáy dày đặc chằng chịt trên bầu trời kia đều cách xa cái cây này. Chúng nó dường như cũng cảm giác được nguy hiểm.

“A a a a!” Cô gái xăm mình phát ra tiếng rít sợ hãi, hai con mắt đen ngòm lo lắng nhìn vào bóng lưng của người đàn ông.

Anh ta lại đang nhìn chằm chằm vào ông già, không hề nhúc nhích.