“Trước kia ta diễn kịch trước mặt lão già kia mới mang bao tay. Mi cho rằng ta thật sự sợ trúng độc à? Đợi sau khi xong chuyện ta sẽ tính sổ với mi!” Người đàn ông thờ ơ mỉm cười, nhổ đuôi kim ra, sau đó nhét quái vật nhỏ vào túi áo trên.
“Đi! Đi bắt lão già kia lại!” Anh ta nhặt điện thoại di động lên, lạnh giọng ra lệnh.
Cô gái xăm mình lặng lẽ đứng ở một bên há miệng, phát ra tiếng rít im ắng.
Hai bóng người hối hả chạy nhanh trong rừng, tiếng xé gió vèo vèo tựa như hai mũi tên rời khỏi cây cung.
Viên thịt màu hồng thò đầu ra từ trên túi áo của người đàn ông, xem xét bốn phía. Tất cả cây cối đều đang thụt lùi về đằng sau, chưa kịp nhìn thấy rõ đằng trước đã đến xa hơn trước mặt. Tất cả mọi thứ đều chợt lóe lên rồi biến mất, nhanh đến hoa cả mắt.
Gió thổi vào trong con ngươi lớn của nó, lạnh quá!
Chít chít! Chít chít!
Lần đầu tiên viên thịt màu hồng được trải nghiệm tốc độ nhanh như thế, tiếng kêu non nớt của nó tràn ngập vui sướиɠ và phấn khởi.
“Thích không? Thích thì ta còn có thể nhanh hơn chút nữa.” Người đàn ông bỗng nhiên tăng tốc.
Hai dư ảnh lướt qua cành cây rậm rạp nhanh như chớp, mắt thường hoàn toàn không có cách nào bắt kịp.
“Bắt được mày rồi!” Một tiếng cười trầm thấp mang theo ác ý đột nhiên vang lên trong bóng tối.
Một dư ảnh nhào vào lùm cây cách đó không xa trước mặt. Một bóng người cao lớn khỏe mạnh khac vυ't lên cái cây to ở bên cạnh, sau đó đứng trên cành cây nhìn xuống dưới.
“Phương Tiểu Linh, con chưa chết ư?” Giọng nói tức giận truyền ra từ trong lùm cây, sau đó là tiếng rít và tiếng đánh nhau vang lên.
Cành cây đung đưa dữ dội, mùi máu tanh lập tức tràn ngập trong không khí.
Một lát sau, cô gái xăm kín mặt lôi ông già tóc hoa râm từ từ đi tới dưới tán cây, tay kia cầm điện thoại của ông ta. Cô ta ngẩng đầu lên, há cái miệng đen ngòm ra, phát ra tiếng gào thét không tiếng động.
“Làm không tệ.” Người đàn ông nở nụ cười trầm thấp.
Ông già chỉ còn lại một nửa thân thể không lành lặn, hai cánh tay bị bẻ gãy, cổ bị cắn đến máu thịt lẫn lộn, cách cái chết không xa nữa. Ông ta nhìn cô gái, rồi lại nhìn lên người đàn ông cao lớn ở trên ngọn cây, trong mắt tràn ngập ngạc nhiên lẫn nghi ngờ.
“Mày, mày là ai?”
“Sư phụ, người không nhận ra con sao?” Người đàn ông đút hai tay vào túi, hơi khom lưng, đôi môi mỏng thốt ra không còn là giọng nam trầm thấp mạnh mẽ nữa, mà là giọng nữ trong trẻo.
“Phương, Phương Tiểu Linh?” Ông già không khỏi kinh hãi, vành mắt suýt chút nữa trừng đến rách ra.
“Rốt cuộc mấy người là ai?” Ông ta khó tin hét lên, đầu óc đã hoàn toàn hỗn loạn.
“Ông từng nghe nói đến họa bì* chưa?” Mũi chân của người đàn ông khẽ điểm, nhảy xuống ngọn cây, vững vàng đáp xuống mặt đất.
(*) Họa bì: ý chỉ con quỷ mặc bộ da người trong Liêu trai chí dị, bộ da này có thể tháo ra vẽ màu lên.
Cô gái xăm mình đưa điện thoại của ông già đến, anh ta thuận tay nhận lấy rồi nhét vào trong túi.
“Họa bì?” Con ngươi của ông già run rẩy dữ dội, lại lần nữa nhìn về phía cô gái xăm mình, đã hiểu ra gì đó.
Ông ta bật cười tự giễu, giọng điệu oán độc: “Làm cả buổi, tao lại làm không công cho mày! Mày ẩn núp ở bên cạnh tao chính là vì hôm nay!”
Người đàn ông nhếch môi mỉm cười, điềm nhiên mở miệng: “Sư phụ, người có biết phục vụ người khó khăn đến cỡ nào không? Có đến mấy lần con suýt chút nữa đã không nhịn được gϊếŧ chết người rồi! Có điều con rất hài lòng về món quà sư phụ tặng con, nể tình cảm lúc trước, con sẽ để người chết một cách thoải mái.”