Âm thanh này rất giống tiếng nói của con người, lại xuất hiện cực kỳ đột nhiên.
“Ai?” Cô gái bỗng mở bừng mắt ra, thấy được viên thịt màu hồng đang bò trên má mình, nó trừng to mắt nhìn cô ta trừng trừng, trong đôi mắt chứa đầy lửa giận, còn mang theo vài phần ghét bỏ.
Ghét bỏ? Cô gái ngây ngẩn cả người.
Sau khi cắn nuốt rắn nhỏ viên thịt hồng nhạt lại mọc ra một khí quan mới là miệng. Chẳng qua hai cái răng trong miệng quá dài cứ đâm vào thịt nó nên nó quyết định tự bẻ gãy răng mình.
Nó há miệng phun ra mấy ngụm máu tươi, phát ra tiếng “Phi phi phi” rất nhỏ. Con trùng lớn này khó ăn quá đi mất.
Cô gái:..
Máu không thể ăn, vậy thịt ăn ngon không?
Vết bỏng trên người viên thịt màu hồng vẫn chưa lành, nó đang lúc cần bổ sung nhiều năng lượng, nên tiếc của không muốn từ bỏ con mồi này. Vì thế nó biến thành con bò cạp bò đến bên má cô gái, kẹp lấy vành tai cô ta.
Cô gái: “Đệch, mi muốn làm gì?”
Cái kìm kẹp chặt, kéo trái kéo phải rồi đột nhiên giật mạnh một cái.
“Tao đệch cả họ nhà mày!” Giọng nói của cô gái đột nhiên thay đổi, khô khốc mà dày nặng như đồng thiết.
Cái kìm kéo xuống một miếng thịt nhỏ, nó nhanh chóng nhét vào miệng.
“Quả nhiên là mày ăn thịt người! Nếu ông đây đại nạn không chết thì mày nhất định phải chết!” Cô gái hung hăng chửi, giọng nói trầm thấp khàn khàn.
“Phi!” Đáp lại cô ta lại là một tiếng phỉ nhổ.
Không phải là phỉ nhổ trên tinh thần, mà là phỉ nhổ theo nghĩa đen.
Viên thịt màu hồng phun ra một mảnh thịt vụn, đầu lưỡi phân nhánh thon dài lè ra khỏi miệng run run, mắt to cho chua tới nheo lại.
Con trùng lớn này quá khó ăn!
Viên thịt màu hồng tiếc nuối mà trừng mắt nhìn cô gái một cái chuẩn bị bò đi. Nó dùng quá nhiều năng lượng để chữa bỏng, bây giờ ngứa muốn chết luôn! Nó cần phải tìm được con mồi tiếp theo trong thời gian sớm nhất.
“Mi đừng đi! Mi về đây! Mi chỉ cần ngắt một miếng thịt trên trán ta thôi! Chỉ một miếng ngay vị trí trung tâm này!” Tiếng nói khô khốc lộ vẻ nôn nóng, cô gái ngẩng đầu nhìn về phía quái vật nhỏ.
Viên thịt màu hồng bò dọc theo khóa kéo xuống tới dưới vạt áo, sau đó lại bò về phía trước một đoạn, đi tới phần hông. Phía trước là một đống phồng phồng giống như ngọn núi nhỏ cản trở đường đi, khá cứng đã vậy còn tỏa ra khí nóng.
Đối với viên thịt màu hồng còn đang rất yếu ớt mà nói, muốn bò qua ngọn núi này hơi khó. Nó nghiêng đầu quan sát phun ra đầu lưỡi phân nhánh, chuẩn bị đi đường vòng.
Cô gái đỉnh đỉnh phần hông khàn khàn nói: “Einstein, mi trở lại đi! Giúp anh đây một chút anh nuôi mi!”
Cô ta muốn lộ ra một nụ cười hiền lành nhưng mặt lại vặn vẹo đáng sợ. Nếu trước đó cô ta nói chuyện với một con trùng là vì muốn sống sót, vậy bây giờ là vì muốn giữ chút tỉnh táo cho đầu óc. Chỉ cần ý chí của cô ta không sụp đổ, cô ta có thể kiên trì tới giây cuối cùng.
Cô ta không ngừng hẩy hông, muốn hất quái vật nhỏ về.
Quái vật nhỏ bị hất đến chóng mặt, thù mới hận cũ dâng trào trong lòng.
Con trùng lớn này muốn gϊếŧ nó, thịt còn không thể ăn, đúng là ghét chết đi được!
Nó quăng cái đuôi chứa chất độc hung hăng mà chích vào sườn núi nhỏ phía trước.
Đối với đàn ông, có một nỗi đau là thảm thiết nhất thế gian. Nếu đau đớn có thể chia cấp bậc, thì nó sẽ là vị trí đầu tiên!
“Á!!!!”
“Cô gái” gân cổ lên hét thảm, tiếng hét phá tan sương mù dày đặc, xuyên thấu trời cao. Đau đớn cực hạn làm tiềm lực trỗi dậy, cô gái giật mạnh người thế mà lại trời xui đất khiến tránh thoát khỏi hai luồng sương đen đang trói chặt tay mình.