Viên thịt màu hồng vội rụt đầu lại không dám xem nữa. Nó định chờ đám trùng đó bay đi rồi mới ra ngoài.
“Einstein, ta thấy mi rồi! Mau ra đây, mẹ nó mi đừng giả chết!” Một giọng nói khô khốc mỏng manh vang lên.
Viên thịt màu hồng hơi ló đầu ra nhìn về hướng phát ra tiếng, một khuôn mặt đầy máu me phóng đại trước mặt nó.
Cô gái trượt khỏi cục đá, nghiêng người nằm xuống đất sống lưng cong lại cố hết sức nhìn vào túi áo trước ngực. Đôi tay cô ta vẫn bị sương đen bắt chéo ra sau lưng, từng khuôn mặt quỷ như giòi bọ chui vào mắt mũi miệng cô ta.
Cô ta vẫn đang run rẩy, hô hấp dần mỏng manh.
“Trong túi có mảnh thủy tinh vỡ, minh biến thành con bò cạp kẹp lấy một khối, khắc một nét lên chỗ này của ta! Khắc xong ta sẽ không gϊếŧ mi nữa!” Cô gái lừa gạt quái vật nhỏ.
Trên thực tế, lúc này cô ta còn chẳng đủ sức bóp chết một con kiến. Cô ta cũng biết cách của mình rất buồn cười, càng biết quái vật nhỏ không nghe hiểu được mệnh lệnh phức tạp thế này. Nhưng dưới cơn tuyệt vọng cô ta chấp nhận thử hết mọi phương pháp.
Cô ta liều mạng cong người lại, đưa trán cho quái vật nhỏ.
“Khắc lên! Cầu xin mi! Mi là hy vọng duy nhất của ta!” Cô gái hạ mình cầu xin, kế đó cô ta hơi sửng sốt rồi tự giễu mà cười.
Một dòng máu đỏ sẫm tràn ra theo khóe miệng cô ta.
Thế giới này trước giờ không hề có thứ gọi là “Hy vọng”. Thứ thoạt nhìn tốt đẹp đều là cái bẫy mà tuyệt vọng rãi ra.
Ví dụ tốt nhất chính là con quái vật nhỏ màu hồng trước mặt cô ta. Cơ thể nó núng nính mềm mềm, màu sắc tươi sáng đôi mắt trong suốt thoạt nhìn rất đáng yêu. Nhưng nó lại tồn tại như một vực sâu di động.
Cô ta cầu xin nó giúp đỡ quả thật là một chuyện cười!
Thêm nhiều tàn hồn chen vào cơ thể cô gái ý đồ cướp đi thần trí cô ta. Thân thể của cô ta sưng to, làn da phồng lên như thể muốn nổ tung. Một đám mụn nhọt đang di chuyển rất nhanh dưới da cô ta, giống như ký sinh trùng, mạch máu từ màu xanh dần chuyển sang màu đen, phảng phất tản ra mùi thối nát tanh tưởi.
Cái chết đã đến gần.
Nếu tàn hồn tiếp tục chui vào thân thể cô ta, cô ta sẽ như quả bóng nước nổ tung trong máu đen tanh hôi. Xương cốt và thịt vụn của cô ta sẽ phủ kín bùn đất xung quanh, rồi hư thối thành một bãi nước đen.
Cô gái thở dốc nặng nề, đôi mắt trân trân nhìn con quái vật nhỏ kia. Hai dòng huyết lệ chảy dọc theo khóe mắt, làm khuôn mặt che kín hình xăm của cô ta càng thêm đáng sợ.
“Thôi, mi đi đi.”
Trong lúc nhìn nhau, cô gái bỗng nhiên buông thõng cái đầu vẫn cố rướn lên của mình, mặc cho nó nện thẳng xuống đất.
“Xem như mi may mắn không chết trên tay ta.” Cô ta nhắm hai mắt lại, cắn chặt răng tránh cho bản thân đau kêu thành tiếng.
Viên thịt màu hồng một câu cũng nghe không hiểu. Nhưng nó nhìn ra con trùng lớn trước mắt này sắp chết.
Chít chít! Nó đong đưa đầu phát ra tiếng kêu vui sướиɠ, sau đó nghênh ngang bò ra khỏi túi, hí hửng bò lên cổ cô gái, sau đó bò tới khuôn mặt đầy máu của cô ta.
Cơ thể viên thịt màu hồng hấp thu máu theo bản năng, nó cho rằng mình có thể ăn no nê. Nhưng giây tiếp theo, cái đầu tròn tròn của nó lắc lia lịa, phun hết số máu mới hấp thu vào bụng ra ngoài.
Làn da của cô gái đã đau đến chết lặng, vẫn chưa cảm giác được vật nhỏ vừa mới bò lên mặt mình. Nhưng một tiếng “Phi” lảnh lót làm cô ta khôi phục chút tỉnh táo.