Cô ta chỉ có thể trơ mắt nhìn ông già nắm lấy từng sợi dây mây nhảy từ cây này sang cây khác nhanh chóng thoát đi.
"Đệch cả lò nhà mày!" Cô gái bất lực chửi một câu, giọng nói thanh thúy bỗng nhiên mang theo chút thô nặng của đàn ông.
Cô ta nằm dài trên đất, gian nan nâng tay phải lên đưa về phía trán. Cô ta cố tình nuôi móng tay dài nhọn, cũng đủ để làm một mũi dao khắc.
Ai khắc nét bút cuối cùng trong chữ "Phong ấn" người đó sẽ điều khiển được được cơ thể trữ đầy ác quỷ này. Bí mật lớn nhất của sư phụ đã bị cô ta biết đến từ lâu. Buồn cười là ông già kia còn đắc ý nói cho cô ta đừng nên tin tưởng bất kỳ kẻ nào.
"Muốn tôi làm quỷ nô cho ông à lão già chết tiệt, sao không tự soi lại gương đi..." Cô gái khẽ cười vui sướиɠ, trong mắt toàn là khinh miệt.
Dường như sương mù dày đặc cũng đoán được hành động tiếp theo của cô ta, tốc độ của nó rõ ràng đang nhanh hơn, nó chia ra làm hai luồng như rắn độc xoắn lấy hai tay cô gái.
Nét cuối cùng của phong ấn đến cùng vẫn không thể khắc xuống được.
Cô gái cười không nổi nữa. Hai bàn tay sắp đâm tới trán lại bị bắt chéo ra sau lưng không thể động đậy. Cô ta tê liệt ngã xuống đất co rút không ngừng. Vô số mặt quỷ xem cơ thể cô ta như sào huyệt mà đυ.c khoét. Dòng máu chảy từ lỗ chân lông ra dần biến thành màu đen, phát ra mùi hư thối.
Cơ thể tươi sống này đang dần đi về phía cái chết. Khi nó bị căng vỡ, đám mặt quỷ như đàn ong độc sẽ tứ tán bay đi, tiếp tục hòa mình vào màn sương đen đặc. Điểm khác biệt là, trong số đó sẽ nhiều thêm một khuôn mặt vẽ đầy hình xăm chết không nhắm mắt.
Âm phong rít gào bên tai, cô gái cố hết sức mở to hai mắt để bản thân không bị bóng đen nuốt mất.
Chỉ cần một nét bút nữa thôi, cô ta có thể khống chế thân thể mình lần nữa. Nhưng mà cô ta lại không nhúc nhích được!
Mẹ nó! Mẹ nó mẹ nó mẹ nó… Vô số câu mắng chửi tuôn trào trong tâm trí cô ta.
Ở giây phút tuyệt vọng nhất cô gái chợt nghe thấy tiếng “chít chít” phát ra từ ngực áo mình. Trong đôi mắt ảm đạm chợt thắp sáng hy vọng, cô ta giống như một người chết đuối vớ được cọng rơm cứu mạng, lảo đảo đâm người vào tảng đá lớn phía trước.
Cơ thể cô ta va đập mạnh vào tảng đá, phát ra tiếng xương sườn nứt gãy. Bình thủy tinh giấu trong áo đương nhiên cũng bị đâm vỡ nát.
“Einstein, mau ra đây! Nếu mi có thể cứu được ta, lần này ta sẽ không gϊếŧ mi!” Cô gái tựa người vào tảng đá nôn nóng gọi.
Viên thịt màu hồng vất vả lắm mới thoát ra được cảm giác đau đớn vì bị bỏng, giờ nó đang cố đè nén cơn ngứa từ trong tế bào. Bình tự dưng nứt ra làm nó lại bị cắt thương lần nữa.
Nó đau tới mức kêu chít chít liên lực, phẫn nộ mắng.
Nó im lặng chờ một lát phát hiện bên ngoài không có nguy hiểm, lúc này mới bò ra khỏi miệng túi quan sát khắp nơi. Ngọn lửa thiêu chết rất nhiều tế bào trên người nó, làm nó co nhỏ một vòng còn bằng cái trứng ngỗng.
Nhưng đến cùng nó vẫn trưởng thành hơn lúc vừa mới sinh ra.
Phía bên ngoài toàn một màu đen tối, gió âm thổi từng đợt, cây cối đều bị sương mù cắn nuốt hết, giữa bầu không khí ẩm ướt vang lên tiếng xào xạc như đàn quỷ đang lén thì thầm với nhau. Một con lại một con trùng lớn lơ lửng trong biển sương mù, thân thể xoắn đến xoắn đi xấu xí quái dị.