Ông già chừa lại nét cuối cùng xong nhanh chóng về phía sau.
Ông ta trơ mắt nhìn đám mặt quỷ chui vào mắt, vào tai vào lỗ mũi của đồ đệ mình, tranh nhau cắn nuốt nội tạng và não cô ta. Ông ta nghe đồ đệ kêu thảm thiết lại như đang nghe một khúc nhạc vui vẻ, trên mặt lộ ra vẻ hưởng thụ.
... Quái vật đáng sợ nhất thường khoác một lớp da người.
Cuối cùng cô gái cũng nhận ra sư phụ mình không thích hợp, cô ta lảo đảo đi tới.
"Đau quá, đau quá! Sư phụ cứu con!"
Cô ta chưa từng nghĩ trên đời lại có cơn đau thảm thiết cỡ này! Như thể từng đốt xương bị đánh nát, móng tay tróc từng mảnh, tròng mắt bị móc ra, ngàn vạn lưỡi dao cắt thịt lột da...
Mỗi một lỗ chân lông trên người cô gái đều đang đổ máu, hai tay cô ta bấu sâu vào bùn.
Cô ta bò sát dưới đất như con giòi, cầu xin: "Sư phụ cứu con! Đau quá! Thật sự đau quá! Con không thể chịu đựng nổi!"
Không ai có thể chịu nổi. Người trải qua nỗi đau này đều tự kết liễu bản thân trong thống khổ điên cuồng. Nhưng cô ta có chết cũng không sao, ông già chỉ cần một quỷ nô, không cần một người sống.
Cô gái vừa vặn vẹo vừa bò tới gần ông ta, dùng sức bắt lấy chân ông già.
"Ông, ông hại tôi!" Cô ta thều thào nói.
Ông già không nhúc nhích chỉ lẳng lặng cụp mắt xuống cười châm biếm: "Từ ngày nhận cô làm đồ đệ tôi đã nói cho cô, đừng bao giờ tin tưởng bất kỳ kẻ nào, trong đó cũng bao gồm cả tôi. Là chính cô không nghe lời sư phụ dạy thì trách được ai?"
"A..." Cổ họng rách nát của cô gái phát ra tiếng gió trầm ù.
Cô ta ngước khuôn mặt vặn vẹo lên cũng cười châm biếm, lộ ra hai hàm răng nhiễm máu đỏ tươi: "Ông nói đúng, đừng bao giờ tin tưởng bất kì kẻ nào. Tôi không nên tin tưởng ông, ông cũng không nên tin tưởng tôi."
Ánh mắt ông già hơi lóe, trực giác có chuyện gì không đúng, ông ta vội lùi chân về phía sau.
Nhưng đã muộn.
Cô gái lật bàn tay lại vậy mà nhét một quả lựu đạn mini vào đôi vớ trắng tinh của ông già, sau đó cô ta nhanh chóng lăn vào hố đất bên cạnh.
Uy lực của lựu đạn mini không lớn nhưng đủ sức nổ nát một chân của ông già. Chỉ nghe ầm một tiếng lớn, theo sau đó là lá khô bay loạn và sương mù dày đặc dao động.
Cô gái bò lên khỏi hố, vừa thở hồng hộc vừa cười lạnh.
Tiếng kêu thảm thiết của ông già xuyên qua biển sương mù dày đặc, làm đám mặt quỷ sôi nổi nhìn sang. Hai cái chân tàn văng tới đống lá khô cách đó không xa, xương cốt trắng hếu đâm ra khỏi mặt cắt nham nhở.
Mùi máu tươi nồng nặc gần như lấn át cả mùi tanh tưởi trong sương đen.
Cô gái bò tới chỗ ông già, trong mắt là hừng hực sát ý. Màu máu đỏ đậm dần che phủ phù văn đen xì, khiến cô ta trông như một thi thể bị đốt trọi bò ra từ nghiệp hỏa dưới địa ngục.
Ông già có thể sống đến bảy tám chục tuổi ở thế giới này, thực lực đương nhiên không yếu. Hai cánh tay của ông ta cực kỳ mạnh mẽ, ông ta ôm lấy một thân cây bên cạnh, hoạt động hai ba cái đã kéo lê cơ thể tàn tật lên chỗ cao. Móng tay đâm thủng vỏ cây phát ra tiếng răng rắc liên tục, vụ gỗ rơi lả tả xuống phía dưới.
Cho dù không có hai chân ông ta vẫn hành động cực kỳ linh hoạt. Thoạt nhìn ông ta còn giống một con quỷ hơn cả đám mặt quỷ trong sương đen.
Tai mắt mũi miệng của cô gái không ngừng bị tàn hồn xâm nhập, cơ thể cô ta ngày càng nặng trịch như rót chì. Sự thống khổ khó ai tưởng tượng nỗi đang từng phút từng giây xé nát ý thức cô ta.