Hey, Quái Vật Nhỏ! Cưng Đi Nhầm Phim Trường Rồi!

Chương 18

“Vậy thì chứng tỏ rằng ngoại trừ phục sinh nó không còn năng lực gì khác, bị ăn sạch cũng không tiếc.”

“Vậy để con thử bắt mấy con trùng độc hung dữ, để xem nó có sống sót được không.”

Chỉ với vài câu nói, số phận của con côn trùng màu hồng đã được quyết định. Chẳng ai quan tâm rằng quyết định này có tàn khốc với nó hay không. Nhỏ yếu ở thế giới này chính là nguyên tội.

Viên thịt màu hồng liều mạng chửi rủa hai con côn trùng lớn kia. Rõ ràng nó có thể thấy tất cả mọi vật xung quanh nhưng lại bị một lớp màng cứng ngăn cách, giống như bị nuốt vào trong bụng vậy. Nói không sợ đương nhiên là giả, nhưng cảm xúc của nó lúc này lại tức giận nhiều hơn sợ.

Nó tức giận những con côn trùng lớn kia, nhưng lại tức giận bản thân nhiều hơn, hận mình quá nhỏ yếu và bất lực.

Sau khi la mắng một hồi, viên thịt màu hồng cuối cùng cũng thấm mệt. Nó duỗi người ra thành một chiếc bánh dẹp, lớp vỏ phập phồng thở dốc.

“Trùng nhỏ, để tao chuẩn bị chút thức ăn cho mày nhé.” Cô gái đeo găng tay tơ vàng lên, mò được một đống mạng nhện lớn treo giữa bụi cây.

Có một con nhện nằm lặng lẽ trên mạng nhện. Nó có kích thước bằng quả trứng bồ câu, phủ đầy lông đen, hoa văn trên lưng tạo thành hình đầu lâu kỳ lạ, những chiếc răng nanh sắc nhọn đang nhỏ giọt nọc độc nhớp nháp, có lẽ không phải loài nhện lành tính gì cho cam.

Trong khu rừng rậm này, nếu xếp hạng cho những con trùng độc thì con nhện mặt quỷ này chắc chắn đứng hạng cao trong bảng.

“Cẩn thận một chút, bị nó cắn là con sẽ mất mạng đấy.” Ông già trầm giọng nhắc nhở.

“Con biết rồi sư phụ, con đeo găng tay rồi mà.” Động tác của cô gái nhanh như chớp, bàn tay túm lấy con nhện.

Con nhện cảm giác được nguy hiểm, thân mình đang nằm yên bỗng nhiên vọt lên, khiến mạng nhện rung động mạnh. Cành lá bị mạng nhện dính chặt cũng phát ra tiếng xào xạc theo đó, trong nháy mắt, khu rừng yên tĩnh trở nên ồn ào hẳn.

Nhưng con nhện vọt người lên lại tiến thẳng vào lòng bàn tay của cô gái, bị túm chặt lấy.

Chi chi, chi chi! Nhện phát ra tiếng kêu sợ hãi.

Chiếc bình thủy tinh bị cô gái nhét trong túi áo. Viên thịt màu hồng nằm bên trong bỗng nhiên run rẩy, sau đó cơ thể bánh dẹp vội vàng co lại thành viên thịt tròn. Nó ghét nhất là mấy tiếng chi chi này, đám côn trùng phát ra tiếng kêu như vậy đều không phải thứ gì tốt đẹp.

Nó cố gắng bò lên trên đỉnh bình, muốn tiến đến gần mép túi để nhìn xem bên ngoài đang xảy ra chuyện gì. Nhưng thành thủy tinh quá trơn nhắn, không có lực ma sát, nó bò lên lần nào là ngã lần ấy.

Sau khi ngã vô số lần, nó vẫn không từ bỏ, tiếp tục chăm chỉ bò lên. Trải qua một lần chết, nó biết phẩm chất “kiên trì này quan trọng đối với việc sinh tồn tới mức nào.

Vào khoảnh khắc bị bọ ăn xác xé thành mảnh nhỏ, nếu nó nghĩ đến việc từ bỏ dù chỉ thoáng qua thì cũng sẽ không tồn tại ở đây lúc này. Cứ tiếp tục bò rồi ngã xuống, viên thịt màu hồng mặc dù bị đau nhưng vẫn cố gắng.

Cô gái túm chặt con nhện mặt quỷ. Kích thước của côn trùng hẳn là rất nhỏ so với con người, nhưng sự vùng vẫy quyết liệt của con nhện mặt quỷ này lại khiến cánh tay của cô gái không ngừng run rẩy.

“Sư phụ, người mau mở bình ra giúp con, con không giữ được nó nữa.” Cô gái toát mồ hôi lạnh, vẻ mặt hoảng sợ.

Cô ta luôn miệng nói không nên xem thường bất kỳ loài sinh vật nào trong khu rừng rậm này nhưng lại phạm vào sai lầm như cũ.

Chẳng biết sau bao nhiêu lần cố gắng, viên thịt màu hồng cuối cùng cũng leo được lêи đỉиɦ bình thủy tinh. Phía trên hiện ra ánh sáng và khung cảnh trong khu rừng rậm, nó còn có thể ngửi được thoang thoảng mùi hôi thối và mùi tanh quen thuộc của bùn đất.

Chít chít! Viên thịt màu hồng phát ra tiếng kêu hào hứng.

Hóa ra khi leo lên những mặt phẳng trơn bóng, nhất là di chuyển về phía trên thì cơ thể phải tiết ra chất nhầy, còn phải biến lớp da tiếp xúc với mặt phẳng thành giác hút, như thế thì nó mới có thể di chuyển khắp nơi.