Đây là những điều nó học được từ con sên.
Viên thịt màu hồng vừa lưu trữ kỹ năng sinh tồn mới vừa dùng cơ thể đẩy nắp bình ra. Nó biết nếu làm như vậy thì mình có thể chạy thoát.
Lạch cạch một tiếng, nắp bình mở ra, viên thịt màu hồng sững sờ khựng lại. Nó không nghĩ sức lực của mình lại lớn đến vậy. Nhưng nó chưa kịp bò ra thì một vật tròn tròn đen đen đã rơi xuống.
Lạch cạch, nắp bình đóng lại.
Viên thịt màu hồng bất giác phát hiện mình đã bỏ lỡ một cơ hội chạy trốn. Chít chít, nó kêu lên ra chiều thất vọng.
“Trùng nhỏ, nếu mày sống sót được thì tao sẽ để mày làm đồ chơi của tao.” Cô gái giơ chiếc bình thủy tinh lên, cười híp mắt nói khẽ.
Viên thịt màu hồng trong bình ngơ ngác chớp chớp mắt, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt phủ kín hình xăm đáng sợ của cô gái.
“Đừng có nhìn tao, nhìn dưới mông mày kia kìa. Sao mày không có chút cảnh giác cơ bản nào thế?” Cô gái duỗi ngón tay, cách lớp thủy tinh chọc vào viên thịt màu hồng một cái.
Không cảnh giác ư? Không đời nào. Khi thấy thứ đồ màu đen chưa rõ kia rơi xuống, phản ứng đầu tiên của viên thịt màu hồng không phải quan sát mà là chạy trốn, đây là điều nó đã được học trong vực sâu.
Nó lập tức xoay vòng quanh cái nắp, hoàn toàn không dám dừng lại.
Nhện mặt quỷ không leo lên cũng chẳng thèm để ý đến con côn trùng khác trong bình. Nó dùng những đốt chân sắc bén của mình gõ vào lớp thủy tinh kêu keng keng. Chỉ cần đập vỡ lớp thủy tinh này là nó có thể chạy thoát, đây chính là sự khác biệt giữa có thực lực và không có thực lực.
Nó đã đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn trong số các côn trùng, điều đầu tiên nó nghĩ đến là dùng sức mạnh giải phóng bản thân.
Nghe thấy trong chiếc bình thủy tinh phát ra tiếng vang giòn giã, cô gái sợ hãi đến mức mặt mày trắng bệch cả ra.
“Sư phụ, nó có thể đập vỡ cái bình này không vậy?” Cô gái không dám cầm bình nữa, vội vàng đặt nó lên trên một tảng đá.
“Không đâu, chiếc bình này rất rắn chắc, chỉ cần con không đánh rơi thì côn trùng sẽ không đập vỡ bình được đâu.” Ông già thản nhiên khoát tay.
Con nhện mặt quỷ mạnh mẽ tấn công bình thủy tinh. Trong khu rừng này, chỉ cần sống lâu và có đủ thực lực để tồn tại, những con côn trùng ít nhiều sẽ có trí tuệ. Con nhện bình thường sẽ chỉ chạy loanh quanh, mù quáng tìm lối ra, không biết mình có thể trốn thoát bằng cách đập vỡ thủy tinh.
Viên thịt màu hồng đang bám vào nắp bình âm thầm thở phào một hơi. Nó không bị con côn trùng này xem là đồ ăn thì tốt rồi.
Nhưng nó đã vui mừng quá sớm.
Sau vài phút, con nhện mặt quỷ cuối cùng cũng nhận ra gõ vào bình chỉ tổ phí công. Nó lẳng lặng nằm sấp một lát, tám đôi mắt nằm trên đỉnh đầu âm u nhìn lên trên.
Cơn ớn lạnh chạy dọc cơ thể khiến viên thịt màu hồng giật thót.
Dự cảm không tốt nhanh chóng ứng nghiệm, con côn trùng lông lá màu đen kia nhanh chóng bò lên trên bình, giơ cái móc câu sắc lẻm ra chuẩn bị tấn công viên thịt. Viên thịt màu hồng không trốn mà chỉ đứng sững tại chỗ.
“Trùng nhỏ sợ đến choáng váng rồi à?” Cô gái ngồi xổm xuống, hăng hái quan sát.
Viên thịt màu hồng vẫn bám chặt trên nắp bình, không tránh né. Dường như nó đã từ bỏ việc giãy giụa.
“Mày vô dụng quá đi mất. Không được rồi. Chậc chậc.” Cô gái thất vọng lắc đầu, nhưng giây tiếp theo cô ta lại sửng sốt.
Vì viên thịt màu hồng kia bỗng nhiên nhả giác hút ra, thẳng tắp rơi xuống. Nhện mặt quỷ đã leo đến cạnh viên thịt vừa giơ móc câu ra lại vồ hụt. Những nỗ lực bò và tấn công trước đó của con nhện đều trở nên vô ích!
Nhện mặt quỷ phát ra tiếng kêu tức giận vì thất bại.
“Sư phụ, người có nhìn thấy không? Con côn trùng này thật thông minh, nó còn biết giương đông kích tây nữa.” Cô gái tỏ vẻ khá ngạc nhiên và mừng rỡ.
Ông già quét sạch lá rụng, rải sỏi rồi đốt một đống lửa. Ngọn lửa ấm áp xua tan cảm giác lạnh lẽo do sương đen xâm chiếm trong cơ thể. Ông ta nhàn nhạt liếc nhìn lọ thủy tinh, mỉm cười yêu thương.