Cô gái vội vàng lấy một cái xẻng nhỏ ra, xúc mười mảnh vụn nhỏ bỏ vào lọ thủy tinh. Động tác của cô ta rất vội vàng, những mảnh vụn rớt xuống bình va chạm vào nhau, tơ mỏng gãy nát, lại tản ra.
Cô gái chẳng còn thời gian để quan sát kỹ, chỉ nhét bình lại vào ba lô rồi vội vàng rời khỏi nơi này.
Ý thức vừa mới tập hợp lại một lần nữa phân tán, bóng tối bao trùm xuống, dường như nó lại về tới vực sâu. Biến cố như vậy khiến sự tuyệt vọng trong lòng nó càng dâng cao, trái lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ chấp niệm nhất định phải tìm về “bản thân” của nó.
Từng mảnh vỡ đang ríu rít gọi nhau, chúng đang cố gắng vươn mình ra, tìm về bản thể nguyên thủy của mình. Ở một góc vô danh, trong bóng tối hoàn toàn, một sinh vật gần như biến mất đã tái sinh.
…
Sau một khoảng thời gian bôn ba, cuối cùng ông già và cô gái cũng đến được giữa rừng. Bọn họ tìm được một tảng đá bằng phẳng, ngồi xuống nghỉ ngơi.
“Sư phụ, có phải con sẽ chết không?” Cô gái lo lắng hỏi.
“Có sư phụ ở đây, con nhất định sẽ không sao cả. Vượt qua lần này, con chính là người làm nhiệm vụ mạnh nhất.” Ông già nói chắc như đinh đóng cột.
Trong đôi mắt ảm đạm của cô gái tản mát ánh sáng sáng tỏ, bờ môi tái nhợt hơi nhếch lên, cô ta nở một nụ cười mang đầy hy vọng.
Ông già lẳng lặng nhìn cô ta, vẻ mặt từ ái nhưng sâu trong ánh mắt lại xẹt qua ánh sáng tối tăm. Hy vọng ư? Thế giới này có tất cả mọi thứ, ngoại trừ hy vọng.
“Đúng rồi. Để con xem thử con côn trùng kia.” Cô gái vỗ đùi, mau chóng mở ba lô, móc một chiếc bình thủy tinh ra.
Ông già tò mò nhìn sang. Trong lọ là một con côn trùng hoàn chỉnh tròn vo, mập mạp, hơi trong suốt và có màu hồng phấn. Trong cơ thể nó không có nội tạng, hoàn toàn tinh khiết, trên cái đầu to là một con mắt đen như mực, ngập nước, dường như biết nói chuyện.
Gặp ánh sáng, nó vội vàng dán cái đầu to của mình lên thành bình, con mắt trợn tròn nhìn thẳng vào cô gái.
Khi chạm phải ánh mắt tức giận của nó, cô gái nhất thời kinh ngạc không nói nên lời.
“Sư phụ, nó nó… Nó sống lại rồi!” Cô gái lắp bắp nói: “Hình như nó có trí tuệ, nó giận con.”
“Cho ta xem một chút.” Giọng điệu của ông già vẫn bình tĩnh nhưng ánh mắt lại lấp lóe.
Cô gái giữ chặt bình thủy tinh không nỡ bỏ, mặc dù do dự nhưng cuối cùng cô ta vẫn đưa bình tới.
Ông già cười nhạt: “Yên tâm đi, sư phụ sẽ không giành đồ chơi của con. Nếu con côn trùng này có năng lực phục sinh mạnh mẽ thì dù nó có độc cũng không sao, ta sẽ giúp con luyện nó thành cổ trùng, nuôi dưỡng trong cơ thể con. Sau này con sẽ có thêm một cách để cứu mạng mình.”
“Cảm ơn sư phụ.” Cô gái cao giọng nói, mặt mày tràn ngập vẻ vui mừng.
Ông già lắc lắc cái bình. Con côn trùng màu hồng bên trong lăn qua lăn lại, đầu óc choáng váng. Ông già cầm cái bình rất chắc.
Con côn trùng màu hồng lập tức bám vào thành bình để đứng vững, đôi mắt to đen láy nhìn thẳng vào ông già, bên trong lửa giận hung hãn đang bùng cháy.
Chít chít chít chít… Nó lớn tiếng rít lên dồn dập. Ánh mắt ông già chớp liên tục, trong lòng bỗng rục rịch.
Cô gái che miệng cười trộm, trêu chọc: “Sư phụ, người đừng lắc nữa. Mặc dù con không hiểu gì cả nhưng con cảm giác nó đang mắng bậy lắm đấy.”
Ông già: “…”
Con côn trùng màu hồng: “Chít chít chít chít chít! Tôi muốn ăn thịt ông! Tôi muốn ăn thịt ông!”
“Con nuôi nó cho tốt. Nó thật sự có trí tuệ đấy.” Ông già trả chiếc bình thủy tinh lại cho cô gái.
Cô ta vội vàng ôm lấy bình, ánh mắt sáng ngời nhìn con côn trùng màu hồng bên trong không chớp mắt.
“Nó xinh đẹp quá, giống miếng thạch vậy. Sư phụ, người có biết nó là giống loài nào không?”
“Không biết, có lẽ là cùng loài với con sên.”
“Sư phụ, người nói xem nó ăn cái gì?”
“Con bắt một ít côn trùng bỏ vào, thử xem nó có ăn không.”
“Nhỡ nó bị côn trùng ăn mất thì sao?”