Chỉ có chiến thắng mỗi một “tôi” thì mới có thể trở thành “tôi” thật sự.
Sinh mệnh nhỏ bé vừa mới ra đời cách đây không lâu, tuy vẫn còn u mê nhưng cũng đã hiểu được ý nghĩa của sự sống.
…
Cô gái quả quyết bắn một phát súng, viên đạn xuyên qua cơ thể của bọ ăn xác.
Con bọ ăn xác đang phóng tới chỗ cô ngã ngửa trên đất, quơ quào những cái chân và kêu lên thảm thiết. Chất lỏng màu đỏ sậm và một chút nội tạng màu vàng trắng trào ra từ miệng vết thương, mang theo mùi hôi thối gay mũi.
Cô gái nghi ngờ không thôi: “Tại sao máu của nó lại giống máu người thế?”
“Đừng phân tâm.” Ông già nghiêm khắc cảnh cáo.
Nhưng đã quá muộn. Con bọ ăn xác nhanh chóng lật người phóng về phía cô gái, cái vỏ cứng trên lưng nó bỗng nhiên vỡ ra, một đôi cánh nhô lên. Con bọ ăn xác này đã tiến hóa đến mức độ có thể bay.
Đôi cánh chém vào không khí, phát ra tiếng vo ve chói tai. Cô gái chưa kịp trốn thoát đã bị bọ ăn xác bổ thẳng vào mặt, móng vuốt sắc nhọn cứng hơn thép nhưng lại không làm xước được da của cô ta.
Cô gái vội vàng túm lấy cánh của bọ ăn xác, dùng sức kéo nó xuống, ném trên mặt đất. Ông già ném ra Hàng ma xử, muốn ghim chặt bọ ăn xác lại.
Nhưng tốc độ của con bọ ăn xác nhanh hơn bọn họ tưởng tượng nhiều, nó lộn mình né tránh Hàng ma xử, rít lên chói tai rồi chui vào bụi cây.
“Con mẹ nó chứ!” Cô gái xổ ra một câu chửi bậy rồi rút ra một thanh đao ngắn từ sau lưng, hung dữ đuổi theo.
“Đừng đuổi nữa.” Ông già lập tức ngăn cô lại: “Bọ ăn xác là loài sống theo đàn, nếu con đuổi theo không cẩn thận sẽ rơi vào ổ của chúng. Chúng ta không thể ở đây được nữa, con bọ ăn xác đó có thể sẽ gọi đồng bọn tới tấn công chúng ta.”
Vẻ mặt cô gái xoành xoạch thay đổi, cuối cùng cô ta đè nén cơn giận, ngoan ngoãn đồng ý.
“Móa nó chứ, suýt chút nữa đã phá hủy gương mặt xinh đẹp như hoa của tôi rồi.” Cô gái sờ mấy vết cào trên mặt mình, vẫn rất tức giận.
Ông già nhìn khuôn mặt che kín đồ đằng dữ tợn của cô ta, im lặng không nói gì. Hai người nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.
“Hả?”
Lúc đi ngang qua con trùng độc màu hồng bị xé nát, cô gái thốt lên kinh ngạc: “Sư phụ, người mau nhìn xem, con côn trùng này đang tự phục sinh có phải không?”
“Tự phục sinh?” Ánh mắt ông già lóe lên, ông ta lập tức bước tới.
Hai người xoay người xem xét, trong mắt đều lóe lên ánh sáng dị dạng.
Những miếng thịt màu hồng rơi rải rác trên lá cây mọc ra những sợi tơ mỏng, vươn khắp xung quanh. Chúng nhẹ nhàng vặn vẹo, cẩn thận dò xét, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Những miếng thịt cách nhau không quá xa, thế là những sợi tơ mỏng đó nhanh chóng tìm được lẫn nhau, sau đó quấn lấy nhau, dùng sức kéo đối phương lại gần.
Lá sen rách sẽ không gãy ngay, lớp tơ trắng trong nang lá sẽ nối những phần đứt lại với nhau.
Tình trạng của con trùng độc màu hồng rất giống với lá sen, nhưng về bản chất lại khác nhau. Mỗi mảnh của con trùng độc màu hồng đều sống, việc chúng làm không chỉ là nối những mảnh vỡ mà còn kéo tất cả các mảnh lại với nhau và dán lại.
Cảnh tượng quỷ dị này khiến cô gái và ông già nhìn chăm chú không chớp mắt.
“Sư phụ, đây là loại côn trùng gì vậy? Trước đây người đã gặp nó bao giờ chưa?” Cô gái thấp giọng nói.
Cô ta sợ quấy rầy sự phục sinh của con trùng này.
“Chưa từng thấy. Chờ nó sống lại rồi chúng ta hãy đi, con lấy bình trùng độc giả ra đi.” Ông già thấp giọng ra lệnh, ánh mắt lóe sáng.
Cô gái vội vàng lấy một chiếc bình thủy tinh trong suốt ra, hơi phấn khích chờ đợi. Một con trùng độc có khả năng tự phục sinh có thể để cho cô ta chơi thật lâu.
Từng mảnh vỡ được sợi tơ tìm thấy, sau đó từ từ kéo lại gần nhau, sức mạnh của sợi tơ có hạn nên quá trình này rất dài và khó khăn.
Hai phút sau, ông già mất kiên nhẫn nói: “Cất nó vào bình, chúng ta đi.”