Khi Mục Tiểu Khả còn là một đứa bé, cậu không nhận ra những điều này, cậu chỉ biết mình thích anh trai Phó Gia Uân, nhưng người anh trai lớn này lại không muốn nhìn thấy cậu. Cậu chỉ có thể cố gắng làm chút chuyện ấu trĩ để hấp dẫn sự chú ý của anh, hoàn toàn không thể tưởng tượng được những chuyện mình làm, ở trong mắt người chán ghét cậu quả thực chính là tội không thể tha thứ.
Phó Gia Uân càng ngày càng chán ghét cậu, mãi đến khi cậu lên đại học, bắt gặp Phó Gia Uân ôm anh trai cậu hôn môi, anh ta mới nói rõ hết mọi việc cho cậu biết.
Chờ hiểu được dụng tâm hiểm ác của Mục Giai, cậu vừa ủy khuất vừa phẫn nộ, vội vàng gào thét đi tìm Phó Gia Uân muốn giải thích, muốn ở trước mặt người trong lòng vạch trần sự hèn hạ của anh trai, kết quả chỉ đổi lấy ánh mắt khinh miệt chán ghét của Phó Gia Uân đối với cậu, cậu còn nhớ rõ lúc ấy Phó Gia Uân nói: "Tên đê tiện như cậu làm sao xứng với lòng tốt của em ấy?"
Chuyện sau đó... Chuyện sau đó chính là tên đê tiện bị mọi người vạch trần, mà Vinh Ngạn Triết nguyện ý tiếp nhận đứa nhỏ xấu xa bị người thân ghét bỏ, trong mắt bạn bè và người thân, ai cũng khen ngợi Vinh Ngạn Triết là người tốt.
Sau này, ngay cả khi cậu chết đi, anh trai của cậu cũng nói, "Tất cả đều là lỗi của chính em ấy, không thể trách ai."
"Tiểu Khả. Em đang trách anh trai sao?" Giọng nói của Mục Giai từ trong hiện thực truyền đến, đánh thức Mục Tiểu Khả đang chìm trong ký ức.
Mục Tiểu Khả nghe nói như vậy cực kỳ sợ hãi, lại tới, lại tới... Cậu hoảng hốt cuộn mình, không thể làm gì khác ngoài dùng ngôn ngữ ký hiệu để xin lỗi.
Người duy nhất có mặt ở đây thực sự có thể hiểu ngôn ngữ ký hiệu là ba cậu, nhưng ba cũng đã lâu không nhìn cậu rồi.
"Đủ rồi!" Vinh Ngạn Triết đột nhiên thấp giọng gầm lên một câu.
Tim Mục Tiểu Khả gần như nhảy ra khỏi l*иg ngực, Vinh Ngạn Triết tức giận...
"Cậu ấy đã sắp tắt thở rồi các người không nhìn thấy à? Xin lỗi, chú Mục, chúng cháu đến nhầm lúc rồi. ”
Mục Tiểu Khả ngẩng đầu sững sờ nhìn Vinh Ngạn Triết, từ trong mắt hắn nhìn thấy ánh mắt khinh miệt lại ghét bỏ như vậy, Mục Tiểu Khả không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm, thật tốt quá, Vinh Ngạn Triết công khai chán ghét cậu, thật tốt quá.
Về phần Phó Gia Uân, cậu không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta, cậu biết mình không xứng, cũng không dám có bất kỳ liên quan gì đến Phó Gia Uân.
Nhưng dường như Mục Tiểu Khả thể hiện sự vui vẻ quá rõ ràng, cho nên khiến Vinh Ngạn Triết còn chưa đi cảm giác được tiếng thở phào đầy vui vẻ của cậu, Vinh Ngạn Triết thoáng cái liền không vui, muốn phát tác tại chỗ, nhưng lại e ngại ba con Mục Giai còn ở đây. Trước khi đi nhìn Phó Gia Uân một cái, trên mặt hắn cũng thể hiện sự không thể tưởng tượng nổi.
Sau khi người ngoài rời đi hết, Mục Hướng Dương mới nhìn hai đứa con trai của mình, ông không thể không thừa nhận việc đứa con trai út mất đi khả năng nói chuyện khiến cảm giác áy náy chôn vùi đã lâu của ông lại lần nữa được đào lên. Con trai lớn hiện giờ thay thế đứa con út trở thành người thừa kế nhà họ Mục đã là việc không thể thay đổi, trong giới bạn bè của nhà họ đã không còn ai so đo xuất thân của đứa con trai lớn này nữa, ngược lại đối với đứa út tàn tật lại kín đáo phê bình.
Không ai coi trọng tương lai Mục Tiểu Khả có thể làm ra trò trống gì, một đứa trẻ ngay cả nói cũng không rõ thì sau này có thể nuôi sống bản thân cũng đã là điều may mắn, làm sao còn có thể hy vọng xa vời cậu có thể mang lại lợi ích gì cho công ty trong nhà? Cho nên sau khi Mục Tiểu Khả dần dần khôi phục khả năng nói chuyện, Mục Hướng Dương cũng trở nên chán ghét đứa con trai út vừa ồn ào lại thích nổi bật này.
Khi Mục Tiểu Khả xảy ra chuyện lần nữa, không tránh khỏi gợi cho ông một số ký ức về vụ tai nạn năm đó. Mục Tiểu Khả không phải bị câm bẩm sinh, mà là do cậu bị đối thủ kinh doanh của Mục Hướng Dương bắt cóc tạo thành chấn thương tâm lý nghiêm trọng, từ đó cậu bị bệnh, không thể nói chuyện bình thường được.
Hiện giờ bệnh cũ của Mục Tiểu Khả tái phát, khẳng định là bởi vì lại gặp phải chuyện gì đó, người làm cha như ông thật sự là vô trách nhiệm.
"Tiểu Giai, không nên quấy rầy Tiểu Khả nghỉ ngơi, hôm nay em nó cũng mệt rồi, đi rửa mặt nghỉ ngơi đi." Mục Hướng Dương phất phất tay, Mục Giai ngạc nhiên, nhưng cũng không trái lời cha mình.
"Vâng, vậy con ra ngoài đây, Tiểu Khả, em nghỉ ngơi thật tốt nhé. ”
Mục Tiểu Khả cũng không ngẩng đầu, cậu không muốn, hiện tại ngẩng đầu làm bộ thân thiết với đối phương cũng không thể bù đắp cho sơ suất cậu lảng tránh anh ta vừa rồi, cậu chỉ đơn giản làm bộ ngây thơ ngu ngốc không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, Mục Giai muốn trách tội cũng không thể nói gì thêm, dù sao anh ta cũng chưa bao giờ có tình cảm anh em gì với cậu.
Sau khi Mục Giai ra ngoài, Mục Hướng Dương mới nhẹ nhàng sờ đầu Mục Tiểu Khả, "Con. Ăn cơm tối chưa?"
Mục Tiểu Khả nhẹ nhàng lắc đầu, Mục Hướng Dương vội vàng nhờ dì giúp việc trong nhà nấu cơm.
Mục Tiểu Khả nhìn bóng lưng ba rời đi, tầm mắt cậu lại mờ đi, cậu không biết thì ra ba mình cũng từng có lúc quan tâm chu đáo với cậu như vậy, nhưng đối với cậu mà nói, quan tâm như vậy đã xa xôi đến mức không còn nhớ được nữa. Nếu mẹ cậu còn sống, có phải cuộc sống của cậu sẽ khác không?
Cậu âm thầm nắm chặt quyển sổ dưới gối.