Mục Tiểu Khả không ngừng nghỉ chạy về nhà, sau đó tắm rửa ngay lập tức, cậu không muốn nhớ lại bất kỳ ký ức có liên quan nào đến con chó đen hung dữ đó, ký ức như vậy quá kinh khủng, cậu ước mình không xuất hiện trên thế giới này, nếu cậu không sinh ra trên đời này, sẽ không hại chết người khác, cũng sẽ không bị người ta vũ nhục đến ngay cả tôn nghiêm cũng không có.
Nhưng khi cậu mở mắt ra, nước nóng vẫn đang xối vào người cậu, cậu cảm thấy tay mình bẩn không chịu nổi, như thể trên đó vẫn dính đầy máu tươi dơ bẩn.
Không, cậu không thể để cho những bi kịch đó xảy ra lần nữa, ông trời đã cho cậu một cơ hội sống lại, không chỉ để cậu thay đổi số phận của mình, mà còn để chuộc tội.
Cậu muốn ngăn cản những bi kịch đó, dù thế thế nào đi nữa, cậu không thể tiếp tục mê mang như vậy, cậu muốn làm cái gì đó, cậu nhất định phải làm cái gì đó.
Giống như đột nhiên tỉnh ngộ, Mục Tiểu Khả vội vàng ra khỏi phòng tắm, bất chấp tóc còn nhỏ nước, sốt ruột tìm ngăn bí mật trong tủ quần áo.
Cậu muốn cứu mình, cứu vớt người tốt đã bị cậu liên lụy, bước đầu tiên chính là phải có năng lực để tồn tại, đường đường chính chính mà sống.
Cậu không đẹp trai như anh mình, cũng không có khả năng khiêu vũ như anh trai, còn là một người khuyết tật không cách nào giao tiếp bình thường với người khác, muốn dựa vào năng lực của mình để sống không dễ, nhưng bất luận như thế nào, cậu cũng phải thử.
Lần theo ký ức đã sớm mơ hồ của mình, cậu cuối cùng cũng tìm thấy cuốn sổ ghi chú được bọc kín.
Đây là di sản quý giá nhất mà mẹ cậu để lại.
Không biết là lúc nào, Mục Tiểu Khả đột nhiên bị gọi dậy, mở mắt ra nhìn, là ba của cậu.
Ba cau mày nhìn cậu, khó có khi lộ ra một chút quan tâm, "Sao chăn cũng không đắp đã ngủ rồi, còn ôm sách nữa?"
Mục Tiểu Khả sửng sốt, trong lòng có nhiều cảm xúc lẫn lộn, đây không phải là sách, là ghi chép công việc quan trọng nhất của mẹ khi còn sống, nhưng ba cậu lại không nhận ra, cậu thật sự rất muốn hỏi ba một chút, rốt cuộc ông đối xử với người vợ đã mất của mình như thế nào, ông có dành cho bà ấy một vị trí nào đó trong lòng mình không?
Nhưng cậu không thể hỏi, cũng không dám hỏi.
Cậu nhẹ nhàng đặt quyển sổ dưới gối của mình, sau đó dùng ngôn ngữ ký hiệu nói với ba mình không sao.
Lúc này, cửa phòng lại mở ra một lần nữa, là Mục Giai…còn có Vinh Ngạn Triết!
Mục Tiểu Khả thoáng cái liền sởn tóc gáy, ánh mắt lạnh lùng của Vinh Ngạn Triết dừng trên người cậu, cậu cảm thấy vừa lạnh lẽo vừa đau đớn, không chỉ bọn họ, Phó Gia Uân cũng tới.
Ba người bọn họ đứng chung một chỗ, đủ để khiến Mục Tiểu Khả kinh hồn bạt vía.
"Tiểu Khả thế nào rồi, sáng nay em làm cho cho anh Ngạn Triết cùng với mọi người sợ hãi lắm đó."
Mục Giai ân cần nhìn cậu, trực tiếp ngồi lên giường muốn kéo tay cậu.
Phản ứng đầu tiên của Mục Tiểu Khả là né tránh, hành động này làm cho người chung quanh cảm thấy ngoài ý muốn, hoặc là nói, làm cho bọn họ phẫn nộ.
Mục Tiểu Khả biết mình né tránh sẽ mang đến cái gì, nhưng cậu vẫn phải trốn, cậu không muốn tiếp xúc với anh trai, cậu sợ hãi, ngoại trừ Vinh Ngạn Triết, cậu sợ nhất chính là anh trai mình.
Anh trai của cậu rất thông minh, sớm đã biết Mục Tiểu Khả thích Phó Gia Uân, Mục Tiểu Khả còn nhớ rõ Phó Gia Uân đã nói qua, sở dĩ anh thường xuyên quan tâm đến Mục Tiểu Khả đều là do Mục Giai nhờ vả. Ở trong mắt người ngoài, Mục Giai chính là một người anh trai tốt bụng, chu đáo lại quan tâm đến em trai mình, làm hết thảy tựa như chỉ vì muốn tác hợp cho em trai và người em ấy thích, nhưng những hành động mặt ngoài này phải dựa trên tiền đề là Phó Gia Uân cũng không thích Mục Giai.
Nhưng Phó Gia Uân lại thích Mục Giai, trong mắt Phó Gia Uân, Mục Giai rộng lượng lại thiện lương, rộng lượng đến mức có thể nhờ người thương chăm sóc đứa em trai tàn tật của mình. Mà người em trai này hết lần này tới lần khác không biết cảm ơn, si tâm vọng tưởng, ghen tuông hẹp hòi, Phó Gia Uân càng được Mục Giai nhờ đến thăm em trai, trong lòng anh ta lại càng chán ghét tên em trai hẹp hòi không biết xấu hổ này.
-------