Sau khi ngất ở nhà họ Vinh, Mục Tiểu Khả cũng được mọi người nhớ đến, một thiếu niên gầy gò, rụt rè lại vô năng, thậm chí còn không nói được.
Mấy thiếu niên trong Phong Lâm Uyển có không ít nhóm trò chuyện, Mục Tiểu Khả nhìn bọn họ nghị luận về cậu trong nhóm, mặc dù có người nhắc nhở bọn họ nhân vật chính của câu chuyện cũng ở trong nhóm này, nhưng vẫn có rất nhiều người không quan tâm. Anh trai cậu chờ bọn họ nói xấu cậu gần xong mới đúng lúc mà chen vào, diễn một bộ anh em tình thâm.
Nhưng Mục Tiểu Khả đã không còn giống như trước nữa, thấy Mục Giai đối xử tốt với mình liền ngoan ngoãn theo anh ta, cậu chặn tất cả các nhóm chat râu ria này, trong nhà vẫn tránh Mục Giai, thậm chí không muốn xuống lầu cùng ăn cơm với Mục Giai, sự kháng cự hiện rõ trên mặt cậu.
Mà Mục Giai cũng có cớ giả vờ yếu đuối trước mặt Phó Gia Uân và Vinh Ngạn Triết.
Nếu là Mục Tiểu Khả của kiếp trước, cậu nhất định sẽ tức giận đến mức vội vàng chạy tới trước mặt Mục Giai, dùng giọng nói lắp bắp, không lưu loát của mình lý luận với Mục Giai, cứ như vậy trông càng giống như một tên hề đê tiện trước mặt Phó Gia Uân và Vinh Ngạn Triết.
Nhưng sau khi sống lại, Mục Tiểu Khả cảm thấy không cần phải giải thích với hai người này, bởi ngay từ đầu họ đã không thích cậu, cậu vắt hết óc nghĩ cách giải thích cũng uổng phí thôi.
Bây giờ, điều Mục Tiểu Khả muốn chính là bọn họ đều ghét cậu đến mức không muốn tới gần cậu, tốt nhất là đừng ai trong bọn họ tiếp cận cậu, ai cũng đừng.
Chẳng mấy chốc, Mục Giai và Phó Gia Uân khai giảng, trường bọn họ theo học là trường hàng đầu trong thành phố, ngôi trường này có quy định rất nghiêm khắc, học sinh lớp 12 phải trọ ở trường, dù nhà xa hay gần.
Nói cách khác, Mục Giai không thể về nhà.
Lúc này cậu đang tiễn Mục Giai lên xe, nhưng nghĩ đến đây, Mục Tiểu Khả không nhịn được mà cười ra tiếng.
"Cậu đang cười cái gì?" Vinh Ngạn Triết đột nhiên hỏi, Mục Tiểu Khả sợ tới mức nhanh chóng che miệng.
Mục Tiểu Khả kinh hãi nhìn Vinh Ngạn Triết, đôi mắt tròn xoe trông vô tội và đáng thương, nhưng Mục Tiểu Khả không dám đưa mắt nhìn Vinh Ngạn Triết quá lâu.
Kiếp trước, Vinh Ngạn Triết ghét đôi mắt của cậu đến mức muốn bới mắt cậu ra để cậu không thể giả vờ đáng thương nữa.
Mục Tiểu Khả cúi đầu, cái gì cũng không làm, ngôn ngữ ký hiệu của cậu chính là sách trời đối với Vinh Ngạn Triết, chưa kể tư duy hai người khác nhau như trời với đất, hà tất ông nói gà bà nói vịt?
Ba Mục nhìn đứa con trai út sợ Vinh Ngạn Triết như chim sợ cành trong, trong lòng có dự cảm không tốt: “Đừng đứng đó nữa, anh trai con không cần con tiễn, về nhà đi. "
Mục Tiểu Khả lập tức xoay người đi, không chút do dự.
Mục Giai nhìn đứa em trai nhỏ như gà con, trong lòng giễu cợt, nhưng vẻ mặt vẫn lộ ra vẻ thất vọng, "Tiểu Kha hình như vẫn không thích gần gũi với con, ba, ba có thời gian giúp con hỏi chút, có phải em ấy hiểu lầm con không?"
Ba Mục vỗ vỗ bả vai Mục Giai, "Giữa hai anh em thì có thể có thù oán gì, con không cần lo lắng cho nó, nó cũng không phải là đứa trẻ hay ghi thù, mấy ngày nữa con không về nhà, nó sẽ lại làm ầm ĩ tìm con cho xem, con cứ yên tâm học tập, nếu có chuyện gì thì cứ gọi điện về nhà."
Mục Giai đồng ý, Phó Gia Uân liền nói: "Chú, vậy chúng cháu đi đây ạ."
"Được, trên đường đi nhớ cẩn thận."
Bởi vì Phó Gia Uân và Mục Giai học cùng lớp, trường học chỉ cách nhà mười cây số, nhà họ Phó đã phái xe đưa hai đứa trẻ đến trường, tránh cho hai gia đình phải đi tới đi lui.
Mục Tiểu Khả trở về nhà, dì giúp việc vừa làm mấy cái bánh quy nhỏ, khi nhìn thấy Mục Tiểu Khả thì gọi cậu: "Tiểu Khả, đến ăn chút đồ ăn vặt này, con chưa ăn sáng, đừng chạy lung tung nữa."
Mục Tiểu Khả ngoan ngoãn đi qua lấy hai cái, cẩn thận ngửi, thấy không có vị sữa hay vị ngọt nồng đậm mới chậm rãi ăn.
Dì nhìn biểu cảm của cậu, thấy hắn đồng ý ăn, cuối cùng cũng bật cười: "Thấy khẩu vị của con gần đây thay đổi, dì không dám cho nhiều đường vào, có ngon không?"
Mục Tiểu Khả có chút cảm động, mặc dù bây giờ cậu đã không còn là trẻ con nữa, cũng không có gì đặc biệt yêu thích, nhưng có người quan tâm cậu, cho dù người này chỉ là bảo mẫu không có quan hệ huyết thống, cậu cũng rất vui. Cậu mỉm cười ngoan ngoãn, sau đó gật đầu cảm ơn dì.