Sau khi ăn xong, Mục Tiểu Khả muốn ra ngoài, mấy ngày nay để tránh Mục Giai, cậu vẫn luôn ở trong phòng, nhưng ở trong một không gian nhỏ lâu cũng không tốt, đặc biệt là cậu đã từng bị người giam cầm, cho nên cậu liền thu dọn sách vở, dự định chờ anh trai rời đi, cậu cũng đi ra ngoài hít thở không khí.
Chẳng mấy chốc, ba cậu đã tiễn Mục Giai rồi quay trở về nhà, Mục Tiểu Khả chắc chắn anh trai mình đã đi rồi, cậu vui vẻ mang theo cặp sách ra ngoài.
Khi cậu lao ra khỏi cổng sắt, trên mặt vẫn nở nụ cười, đột nhiên một bàn tay to túm lấy cặp cậu, kéo cậu đi, trực tiếp đập vào ngực người nọ.
Nụ cười của Mục Tiểu Khả vỡ vụn, quay đầu nhìn lại, hóa ra là Vinh Ngạn Triết!
Hắn sợ tới mức nhảy ra xa ba thước, nhưng dây đeo của cặp ngay lập tức bị tóm lấy.
Mục Tiểu Khả cau mày, nhìn Vinh Ngạn Triết, cậu không hiểu tại sao người này vẫn còn ở trước cửa nhà mình, càng không rõ vì sao hắn lại bắt đầu nhằm vào chính mình! Trong lòng cậu vẫn rất sợ Vinh Ngạn Triết, cậu không có tự tin mình có thể chống lại với Vinh Ngạn Triết cao lớn hơn cậu.
"Anh trai cậu đi học, cậu vui lắm phải không?" Vinh Ngạn Triết cúi đầu nhìn xuống cậu.
Mục Tiểu Khả biết hắn lại muốn bắt đầu trách tội chính mình, cậu bất giác hơi run rẩy, nhưng tay vẫn nắm chặt dây đeo cặp của mình. Hít một hơi thật sâu, cậu ra sức kéo mạnh cặp mình.
Vinh Ngạn Triết hiển nhiên rất ngạc nhiên, trong lúc nhất thời cũng không chịu buông tay, “Mục Tiểu Khả!”
Xưng hô cả tên lẫn họ khiến trái tim Mục Tiểu Khả sợ hãi, Vinh Ngạn Triết tức giận... Không, cậu không thể sợ, không thể giống như quá khứ nữa, cậu không muốn bị Vinh Ngạn Triết bài bố, cậu không muốn chết!
Mục Tiểu Khả đột nhiên đâm vào Vinh Ngạn Triết, đẩy hắn ra, Vinh Ngạn Triết mất cảnh giác ngã xuống bãi cỏ, Mục Tiểu Khả nhanh chóng nắm lấy cặp mình rồi bỏ chạy mà không hề nhìn lại.
Mục Tiểu Khả không ngừng chạy, một đường chạy đến vườn hoa phía Tây gần nhà họ Vinh, Mục Tiểu Khả nhìn xung quanh một cái, cây cối khá tươi tốt, bởi vì quá rậm rạp, người già và trẻ em ở đây đều không thích, cho nên dần dần không có ai đến đây đi dạo.
Mục Tiểu Khả do dự không biết có nên đi vào hay không, kiếp trước cậu đã chật vật trong khu rừng nhỏ hoang vắng này mấy ngày, nếu nói không có bóng ma với nơi này là nói dối, nhưng một lúc sau cậu nghe thấy giọng nói của Vinh Ngạn Triết, cậu cũng bất chấp, liền xông vào.
Mục Tiểu Khả đi sâu vào bên trong, ánh mặt trời càng ngày càng ít, nhịp tim càng lúc càng nhanh, cậu không dám tiếp tục đi, cậu ôm cặp sách, tiến không được mà thối lui cũng không xong.
“Bên ngoài có người tìm em à?”
Có một giọng nói đột ngột vang lên sau lưng, Mục Tiểu Khả sợ hãi đến mức suýt chút nữa ngất xỉu.
May mắn thay, đối phương bắt lấy cậu, để cậu không bị ngã.
Đối phương là trông có vẻ là một thanh niên trẻ tuổi, mặc quần áo giản dị, người cao, chân dài, ngoại hình có thể so sánh với các ngôi sao trên TV, lông mày kiếm sắc bén, đôi mắt sáng như sao, vô cùng đẹp trai.
"Không sao chứ?"
Đối phương hỏi cậu rất nhẹ nhàng, ánh mắt Mục Tiểu Khả không hiểu sao nóng lên, hóa ra trên đời này vẫn có người đàn ông dịu dàng như vậy, hoặc là nói vẫn có người đối với cậu dịu dàng như vậy.
"Em tên là Mục Tiểu Khả à?"
Mục Tiểu Khả gật đầu, ngẩng đầu cố gắng mỉm cười, sau đó lấy ra quyển sổ mang theo bên người, bắt đầu viết: "Xin lỗi vì đã quấy rầy cậu."
Đối phương khẽ mỉm cười, nhìn cậu bằng ánh mắt rất dịu dàng, như thể đang đối xử với một đứa trẻ, "Sao em lại xin lỗi tôi, là tôi làm em sợ."
Nói rồi, đối phương hơi khom người, cúi đầu nhìn cậu, "Em không muốn bị cậu ta tìm được đúng không?"
Mục Tiểu Khả chậm rãi gật đầu, đối phương chỉ vào con đường mòn trước mặt, đó là một ngã ba nhỏ mà lúc nãy cậu bỏ qua, "Vừa rồi tôi từ đó lại đây, ra khỏi đó là cổng số 2 khu phía Tây."
Ánh mắt Mục Tiểu Khả sáng lên, cậu lập tức viết: "Cảm ơn!"
Cậu hào hứng đi qua, trước khi bước vào, cậu không khỏi nhìn lại.
Người đó thấy ánh mắt của cậu nhìn mình, liền khó hiểu liếc nhìn cậu, cậu mím môi mỉm cười, cúi đầu rồi cảm ơn người kia một lần nữa.