Mục Tiểu Khả chứng kiến video của mình lên xu hướng, mà người thúc đẩy lớn nhất chính là tài khoản "Hàm" này.
Cậu lo lắng nhắn tin riêng cho đối phương: "Thầy, có phải là thầy không?"
Rất nhanh, đối phương trả lời: "Ừ, video làm cũng được đấy."
Thật sự là Sở Hàm. Sở Hàm thật sự có quan hệ không tồi với rất nhiều chủ bá nổi tiếng, chỉ một lần chia sẻ đã khiến mọi người đến ủng hộ. Sở Hàm rốt cuộc là thần thánh phương nào!
Không ngờ “chia sẻ” mà Sở Hàm nói lại mang đến nhiều người quan tâm như vậy, "cái tiện tay" này đối với Mục Tiểu Khả thực sự là vừa mừng vừa lo, lần này cậu lại nợ Sở Hàm một ân tình lớn!
Quà cảm ơn nếu mà còn chậm trễ, thật sự có vẻ thiếu chân thành!
Lại một ngày cuối tuần, Mục Tiểu Khả không đi đâu cả, cả buổi sáng chỉ loay hoay trong bếp. Hôm trước cậu nhờ cô giúp việc xử lý sẵn nhân thịt và vỏ bánh, cậu muốn tự mình gói bánh. Đối với Mục Tiểu Khả vẫn còn là người mới trong bếp mà nói, dù công đoạn chuẩn bị đã làm gần xong, nhưng gói bánh vẫn mất gần hai tiếng.
Dùng hết tất cả vỏ bánh, cậu gói được hai xửng bánh lớn, thời gian cũng đã gần 11 giờ.
Cậu vội vàng bật bếp, lúng túng nấu bánh.
Nửa tiếng sau, Mục Tiểu Khả bưng hộp giữ nhiệt và một túi quà đứng trước cửa phòng Sở Hàm. Cậu đã nhắn tin xác nhận Sở Hàm đang ở nhà rồi, lần này hẳn sẽ không phải một chuyến uổng công.
Sở Hàm nhanh chóng ra mở cửa. Mục Tiểu Khả chưa kịp nói gì thì thấy Sở Hàm đang nghe điện thoại. Sở Hàm ra hiệu cho cậu vào.
Mục Tiểu Khả thành thạo tìm đường vào bếp, đặt hộp giữ nhiệt xuống. Vừa quay lại đã thấy một người đàn ông trẻ mặc âu phục đang nhìn cậu chằm chằm, cậu giật mình, suýt va vào bàn bếp phía sau.
Người đàn ông trẻ đưa tay định đỡ cậu, Sở Hàm lập tức cúp máy, lên tiếng ngăn lại: "Đừng làm cậu ấy sợ. Tiểu Khả, lại đây."
Mục Tiểu Khả vội vàng đi qua. Cậu có chút rụt rè, vô thức núp sau lưng Sở Hàm, tránh xa người đàn ông trẻ kia.
Người đàn ông đó có vẻ khó tin: "Anh Tiểu Sở cũng có lúc thương hoa tiếc ngọc thế này cơ à, tớ thật sự mở mang tầm mắt rồi."
Sở Hàm lạnh lùng nhìn qua, tay tự nhiên ôm vai Mục Tiểu Khả, cúi đầu nhìn cậu an ủi: "Đừng sợ, cậu ta là bạn học của thầy, không có ác ý đâu."
Sầm Lạc An nghe xong suýt lật tròng mắt, anh ta trông giống kẻ xấu dụ dỗ trẻ vị thành niên lắm à?
Mục Tiểu Khả gật đầu, rồi chỉ vào hộp giữ nhiệt, đưa ra dòng chữ đã gõ sẵn cho Sở Hàm.
"Bánh bao?"
Sở Hàm hơi ngạc nhiên, "Em làm à?"
Mục Tiểu Khả gật đầu, mặt hơi đỏ lên, gõ chữ nói với Sở Hàm thực ra cũng không hẳn là cậu tự làm, cô giúp việc cũng giúp cậu chuẩn bị.
Tuy nhiên, mang đồ ăn đến cho Sở Hàm, ít nhiều khiến cậu ngượng ngùng.
Sở Hàm dẫn cậu quay trở lại phòng bếp, ba người xúm lại mở hộp giữ nhiệt ra. Mắt Sầm Lạc An sáng lên: "Ồ, nhiều thế, thơm quá. Bạn nhỏ, em sao lại hiền hậu thế chứ!"
Sở Hàm liếc anh ta một cái, Sầm Lạc An không vui: "Anh em à, cậu gọi tôi đến sớm thế này, tôi còn chưa kịp ăn sáng, sao có tiểu mỹ nhân mang đồ ăn đến cho cậu mà không chia cho anh em một chút chứ hả?"
Mục Tiểu Khả chưa từng nghe ai trêu chọc mình như vậy, cái gì mà tiểu mỹ nhân, người này sao mà lỗ mãng thế chứ.
Ánh mắt ghét bỏ của Mục Tiểu Khả lọt vào mắt hai người kia, Sở Hàm cười không khách sáo, Sầm Lạc An tức đến nỗi dựng tóc gáy, đưa tay ấn đầu Mục Tiểu Khả: "Bạn nhỏ! Có phải em thiếu dạy dỗ không hả?"
Sở Hàm gạt tay Sầm Lạc An ra, tiện tay vuốt thẳng tóc cho Mục Tiểu Khả: "Thôi đi, đừng trêu em ấy nữa, em ấy nhát lắm. Tiểu Khả, em ăn chưa?"
Mục Tiểu Khả lắc đầu, Sở Hàm liền quyết định mọi người cùng ăn luôn.
Sau đó, Mục Tiểu Khả thấy Sở Hàm xắn tay áo lên, bắt đầu bận rộn trong bếp. Mục Tiểu Khả đứng sau lưng nhìn anh, không hiểu Sở Hàm còn định làm gì.
Sầm Lạc An kéo Mục Tiểu Khả đi: "Ăn bánh bao mà không có nước chấm sao được, anh Sở của tôi kén ăn lắm."
Mục Tiểu Khả mới nhận ra, đúng rồi, cậu quên không chuẩn bị nước chấm!
Lúc này tiếng dao chặt trên thớt đột nhiên vang lên, Sầm Lạc An lập tức nghiêm túc, không dám làm bậy nữa.