Kén ăn à... Vậy bánh bao cậu làm có hợp khẩu vị Sở Hàm không nhỉ? Lúc Sở Hàm ngồi xuống, Mục Tiểu Khả căng thẳng nhìn anh chăm chú, sợ Sở Hàm ăn không nổi. Mục Tiểu Khả cứ nhìn mãi như vậy, bánh bao được anh cho vào miệng, nuốt xuống, cuối cùng cậu thấy Sở Hàm nhíu mày!
Mục Tiểu Khả suýt đứng bật dậy, kết quả Sở Hàm nói: "Cũng không tệ." Tâm trạng Mục Tiểu Khả như đi tàu lượn siêu tốc, giờ cuối cùng cũng hạ cánh an toàn.
Sở Hàm nhịn không được cười, trêu chọc bạn nhỏ thật thú vị mà.
Trong khi ăn, Sầm Lạc An và Sở Hàm đều giữ phép tắc trên bàn ăn, Mục Tiểu Khả không nói được, còn hai người kia cũng gần như không lên tiếng.
Sau bữa ăn, Sầm Lạc An bị phân công đi rửa bát, Mục Tiểu Khả thì ngồi ở quầy bar của phòng bếp uống nước ép Sở Hàm vắt cho.
"Anh Sở ơi, tớ mệt quá..." Sầm Lạc An rửa bát cũng không chịu yên, nhưng Sở Hàm không thèm để ý.
Mục Tiểu Khả được Sở Hàm săn sóc, nửa cốc nước ép vừa uống xong, cốc trước mặt lại được đổ đầy.
Sầm Lạc An quay đầu thấy cảnh này, không nhịn được càu nhàu: "Anh Sở thiên vị quá, nhưng cũng chẳng thiên vị được lâu đâu. Bạn nhỏ, qua vài ngày nữa cậu ấy đi rồi, em sẽ không gặp được thầy Sở yêu quý của em nữa đâu."
Cái gì!
Mục Tiểu Khả sốc đến nỗi đứng bật dậy, mắt mở to nhìn Sở Hàm.
Sở Hàm kéo cậu ngồi xuống, tiện tay vỗ đầu cậu: "Thời gian thực tập của thầy sắp hết rồi, ở trường còn việc khác, thầy phải quay về."
Mục Tiểu Khả dĩ nhiên biết thời gian thực tập của Sở Hàm, nhưng không phải còn hơn nửa tháng sao, sao đột nhiên lại phải đi?
"Không nỡ xa thầy à?" Sở Hàm trêu cậu.
Dĩ nhiên là không nỡ rồi, một người anh trai tốt như vậy, luôn quan tâm săn sóc, giúp đỡ cậu, nếu Sở Hàm đi rồi, sau này gặp chuyện gì, cậu biết nói với ai đây?
"Tiểu Khả, em không cần thầy, một mình em cũng có thể làm rất tốt, đừng buồn."
Sở Hàm nói thẳng, lời nói ra thậm chí còn có phần lạnh lùng.
Mục Tiểu Khả không thể không buồn, rõ ràng vừa nãy tâm trạng còn rất tốt, đột nhiên nghe tin này, cậu thậm chí không còn sức để về nhà nữa.
“Ồ, trong túi này có gì thế, bạn nhỏ mang đến à?"
Logo trên chiếc túi in hai chữ "可言" (Khả Ngôn) đầy nghệ thuật, Sở Hàm vừa nhìn đã nhận ra đó là đồ của Mục Tiểu Khả. Anh liền lấy lại nó từ tay Sầm Lạc An, hỏi: "Là tặng anh à?"
Mục Tiểu Khả gật đầu, lấy đồ trong túi ra, bên trong có hai hộp quà. Cậu mở cả hai hộp.
Một hộp đựng cây ghim cài áo, hộp còn lại là một đôi khuy măng sét.
Mục Tiểu Khả lấy ra chiếc ghim cài áo. Chủ thể của ghim cài có hình dáng một cây bút lông nhỏ bằng ngón út. Cán bút làm từ ngọc lam điền màu xanh sẫm, tạo hình trúc, mang vẻ phiêu dật. Đầu bút được chạm khắc từ ngọc thạch xanh sẫm, chuyển dần sang màu trong suốt ở ngòi bút. Trâm còn gắn với một sợi dây chuyền vàng nhỏ, có thể kẹp vào túi áo khoác, thiết kế giống kiểu đồng hồ quả quýt thời cận đại.
Vì trước đây chưa từng học chạm khắc ngọc, Mục Tiểu Khả đã mất hơn hai tuần mới hoàn thành chiếc ghim cài áo này, khiến cậu không dám nhận nhiều đơn hàng.
Tuy nhiên, chiếc ghim này là quà cảm ơn tặng Sở Hàm, dù tốn bao nhiêu thời gian cũng đáng.
Còn đôi khuy măng sét thì không mất nhiều thời gian lắm, chỉ dùng phần thừa của cây ghim để làm một vài viên đá cabochon gắn vào.
"Những thứ này đều do bạn nhỏ tự làm à?" Sầm Lạc An cầm một chiếc khuy măng sét lên xem xét kỹ, anh ta thật không ngờ Mục Tiểu Khả trông có vẻ yếu ớt và ngây thơ như vậy lại có tay nghề giỏi đến thế, những món đồ này tuy không thể so với đồ thủ công trong cửa hàng châu báu, nhưng cũng không kém nhiều so với trong cửa hàng vàng bạc ở trung tâm thương mại.
Mục Tiểu Khả gõ chữ: "Thầy Sở, trước đây thầy giúp em nhiều lần như vậy, em luôn muốn cảm ơn thầy. Trước đó ba em bảo em mang ít rượu biếu thầy, em thấy hơi qua loa, nhưng lúc đó những món này chưa làm xong, em cũng không dám nói với thầy."
"Được rồi, thầy hiểu mà, không cần nói thêm nữa. Cứ coi đây là quà tiễn biệt thầy nhé, thầy rất thích, cảm ơn em, Tiểu Khả."