Sở Hàm bước tới, nhìn thấy trên bàn dưới bàn đều chất đầy các hộp đồ, trên bàn còn có một chiếc trâm cài hình chữ U mới làm được một nửa, Sở Hàm nhìn Mục Tiểu Khả, hỏi cậu: “Em đang làm trâm cài tóc à?”Mục Tiểu Khả gật đầu, có chút xấu hổ, nhưng cũng không ngại ngần mà gật đầu, làm trâm cài cũng khá khó, tuy có thể không được khéo léo như con gái nhưng con trai cũng có thể làm.
“Làm đẹp lắm.” Sở Hàm không tiếc lời khen ngợi, cũng không nói thêm gì đối với việc cậu là con trai nhưng lại thích làm mấy món trang sức này.
Mục Tiểu Khả nở một nụ cười nhẹ nhõm, quả nhiên, thầy Sở có thể thấu hiểu cho cậu.
“Nhưng mà, cái này sẽ không làm ảnh hưởng đến việc học của em chứ?”
Thân là giáo viên thực tập, anh có trách nhiệm phải hiểu rõ học sinh của mình.
Mục Tiểu Khả xua tay nói: "Không đâu, em chỉ tranh thủ làm một chút lúc rảnh rỗi thôi."
Sở Hàm gật gật đầu, “Còn có cái khác không?”
Mục Tiểu Khả nhanh chóng lấy ra mấy chiếc trâm cài khác cậu đã làm xong, sau đó đứng ở một bên như đang chờ thầy giáo chấm bài vậy.
Sở Hàm quan sát mấy chiếc trâm cài tóc dưới ngọn đèn một cách tỉ mỉ, mỗi chi tiết nhỏ đều không bỏ qua. Điều này làm cho Mục Tiểu Khả vừa thỏa mãn lại hạnh phúc vì những thứ bản thân làm được coi trọng.
“Mấy cái này đều tinh xảo như vậy, là do người khác đặt làm à?”
Mục Tiểu Khả lắc đầu, mấy chiếc này cậu làm để luyện tập chế tác, còn chưa tìm được người mua. Nhưng cậu đã lên kế hoạch xong rồi, cậu dự định quảng bá video trên web X, người trẻ tuổi rất ưa chuộng web này, đây cũng là “căn cứ văn hóa hai chiều”*, các sản phẩm thủ công của Hán phục hẳn cũng sẽ có chỗ đứng, nói không chừng cũng có thể hấp dẫn thêm một số khách hàng mới.
*căn cứ văn hoá hai chiều: diễn đàn trao đổi văn hoá của cộng đồng fan anime, game…
Cậu nói kế hoạch của mình cho Sở Hàm biết, Sở Hàm gật đầu, “Tài khoản của em là gì, có tiện cho tôi xem không?”
Mục Tiểu Khả liền mở app của web X, cho anh xem trang chủ của mình.
“Khả Ngôn…” Sở Hàm nhìn thấy cái tên này, nhất thời không nói nên lời.
*可言 [kě yán]: “Khả Ngôn” (nghĩa là “có thể nói (chuyện))
Mục Tiểu Khả vội vàng giải thích, “Thầy đừng hiểu lầm, em chỉ là tiện tay đặt tên thôi, thầy đừng để ý.”
Sở Hàm nhìn Mục Tiểu Khả, rõ ràng bản thân cảm thấy khổ sở, nhưng lại lo lắng người khác sẽ khó xử, sao lại có đứa nhỏ ngốc như thế chứ?
“Thầy biết, lát nữa gửi qua cho thầy nhé.”
Mục Tiểu Khả cười vui vẻ đến nheo mắt, “Thầy chính là người xem đầu tiên của em đó.”
Sở Hàm dùng lực xoa đầu Mục Tiểu Khả, không thể phủ nhận, cảm giác xoa cái đầu nhỏ này cũng khá thích. Sở Hàm ho nhẹ một tiếng, che dấu ý đồ xấu của mình, hỏi đầy chính trực: “Em vẫn chưa nói rốt cuộc em tìm tôi có chuyện gì, đống quà đặt trước cửa rốt cuộc là sao vậy?”
Mục Tiểu Khả vội vàng chuyển lời của ba mình cho Sở Hàm, cuối cùng, Mục Tiểu Khả còn rất nghiêm túc đánh chữ: “Cảm ơn thầy.” Ánh mắt của cậu sáng ngời, chân thành khiến cho người ta khó mà không cảm động.
Nhưng Sở Hàm dần dần thu hồi nụ cười trên mặt: "Phải không…Tiểu Khả, em không sợ tôi tiếp cận em là có mục đích gì à?"
“Không sợ, bởi vì thầy không phải loại người như vậy." Mục Tiểu Khả nghiêm túc trả lời.
"Loại người nào? Một đứa nhỏ như em, thì làm sao biết được tôi là loại người nào chứ?"
“Thầy không phải người cậy mạnh hϊếp yếu.” Mục Tiểu Khả đối mắt với Sở Hàm, trong mắt không có chút mảy may giả dối nào.
Sở Hàm giơ tay vỗ trán, “Làm cho xong video quảng bá của em đi, tôi về trước đã, mấy chai rượu đó của ba em thì giữ lại đi, giúp đỡ em là trách nhiệm của tôi, không cần tặng quà cho tôi đâu.”
Mục Tiểu Khả vội vàng đi theo tiễn Sở Hàm ra cửa, anh đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn Mục Tiểu Khả: "Từ giờ trở đi, không được để cửa mở."
Mục Tiểu Khả nhìn anh, ngoan ngoãn cười: “Biết rồi ạ.”
Lúc này, điện thoại di động của Mục Tiểu Khả đột nhiên vang lên, là La Gia Mính gọi tới. Cậu nhìn Sở Hàm một cái, anh vẫy tay tỏ ý tạm biệt, sau đó xoay người trở về nhà mình.