Ngày hôm sau, món quà mà Mục Hướng Dương chuẩn bị được đưa đến chung cư của Mục Tiểu Khả, Mục Tiểu Khả xem qua thì thấy chẳng qua chỉ là một ít loại rượu thông thường, còn có vài tấm vé của bộ phim đang nổi. Bộ phim này được công ty nhà họ Mục bỏ vốn đầu tư sản xuất, nên tấm vé này cũng có thể coi như đồ miễn phí mà thôi, khéo còn có thể hút thêm một fan hâm mộ nữa đấy.
Cứ nghĩa đến phải đưa mấy món quà dung tục như thế này cho thầy Sở, cậu liền cảm thấy xấu hổ, chúng sao có thể so được với người tuấn tú nho nhã như thầy Sở được chứ?
Tiếc là quà cảm ơn thầy ấy cậu vẫn chưa làm xong…
Thôi, quên đi, nghe ba đi vậy, tránh để Mục Giai nắm lấy nhược điểm.
Mục Tiểu Khả đi đến gõ cửa nhà Sở Hàm vài lần, kết quả cửa thang máy lại mở ra.
Sở Hàm mặc bộ đồ thể thao, balo đeo trên vai bước ra khỏi thang máy, Mục Tiểu Khả ngẩn ngơ nhìn. Sở Hàm cao ít nhất 1m85, áo phông ngắn tay để lộ cơ bắp săn chắc bên trong, ngày thường thầy ấy mặc áo sơ mi nhìn qua có vẻ gầy, không ngờ bên trong khỏe khoắn như vậy.
“Tiểu Khả?” Mục Tiểu Khả ngay lập tức tỉnh táo lại, hận không thể cho mình một cái tát, là bởi vì cậu làm gay lâu như vậy, nên nhìn thấy mỹ nam liền đứng hình à?
“Sao vậy, tìm thầy có chuyện gì à?” Mục Tiểu Khả gật đầu, chỉ vào nhà mình. Sở Hàm cũng nhìn theo, bị hộp quà trong phòng chọc cười, “Em trộm uống rượu à?”
Mục Tiểu Khả xua tay lắc đầu, sao có thể để thầy giáo hiểu nhầm bản thân như vậy chứ! Cậu mới không có thói quen uống rượu, rượu khó uống như vậy, cậu mới không thích!
“Được rồi, đợi thầy về nhà thay đồ đã, lát nữa sẽ qua tìm em.” Nói xong, Sở Hàm sờ sờ cái đầu dễ thương của cậu một cái, trước khi đi còn lẩm bẩm nói: “Nhóc đáng yêu.”
Mặt Mục Tiểu Khả lập tức đỏ bừng!
Đáng yêu?!
Mục Tiểu Khả xấu hổ đến mức muốn nhảy dựng lên, quay người chạy vào nhà, không dám nhìn Sở Hàm nữa!
Đây là lần đầu tiên trong đời có người nói cậu đáng yêu, sao Mục Tiểu Khả có thể không xấu hổ được chứ? Hơn nữa, cậu cũng đã trưởng thành rồi, ai lại cảm thấy cậu đáng yêu được chứ?
Thầy Sở thực sự không phải người bình thường mà!
Mục Tiểu Khả nhìn phòng khách giống như chuồng chó của mình, ngay lập tức bắt đầu dọn dẹp! Thầy Sở vào nhìn thấy chuồng chó này của cậu chắc là sẽ bị dọa chạy mất!
Mục Tiểu Khả cũng không quan tâm chuyện gì nữa, nhanh chóng chạy đến mép sô pha ôm lấy quần áo cùng với bài tập ném vào thư phòng, sau đó đóng chặt cửa lại, nhân tiện chuẩn bị trà và đồ ăn nhẹ.
Mục Tiểu Khả đi vào phòng bếp lấy ra ấm pha trà, bận rộn nên cũng không chú ý đến ngoài cửa.
Sở Hàm đi đến trước cửa nhà Mục Tiểu Khả, chuẩn bị gõ cửa thì nhận ra cửa không khóa. Hoá ra Mục Tiểu Khả bất cẩn nên thậm chí đã quên đóng cửa!
Sở Hàm đẩy cửa, đi vào. Anh nghe thấy tiếng nước sôi ồn ào phát ra ở bên trong, tiếng anh đóng cửa cũng bị át đi.
Sở Hàm nhẹ nhàng đi tới, định dạy cho Mục Tiểu Khả một bài học.
Mục Tiểu Khả đang ở trong bếp nấu nước, nghĩ tới đây là lần đầu tiên Sở Hàm tới thăm nhà, phải tiếp đãi thật tốt mới được. Ai mà ngờ vừa quay người liền thấy Sở Hàm xuất hiện sau lưng.
Cậu bị doạ đến mức run lên, suýt đánh rơi ấm trà trong tay.
Sở Hàm vươn tay cầm lấy ấm trà, rất là nghiêm túc nói với cậu: “Cho dù tầng này chỉ có hai hộ chúng ta, nhưng em cũng không thể không đóng cửa, biết chưa?”
Mục Tiểu Khả vỗ ngực, thở ra, gật đầu biểu thị mình biết sai rồi. Nhưng cậu cũng không thể để Sở Hàm cứ ôm ấm trà như vậy được, liền nhanh chóng dẫn Sở Hàm ngồi xuống ghế sofa, sau đó rót trà cho anh.
Sở Hàm quan sát phòng khách của Mục Tiểu Khả, nhìn qua căn phòng được trang trí rất ấm cúng, có thể thấy được chủ nhân căn nhà rất dụng tâm thiết kế. Ghế sofa rõ ràng là vừa mới được dọn dẹp qua, mấy chiếc gối tựa trên đó cũng nằm xiêu xiêu vẹo vẹo, khắp nơi trong phòng đều toát lên vẻ trẻ con.
Tất nhiên, điều thu hút Sở Hàm nhất chính là bàn làm việc của Mục Tiểu Khả. Chờ Mục Tiểu Khả đặt chiếc ấm trà xuống, anh liền chỉ vào bàn làm việc, hỏi: "Bên đó là gì vậy?"
Mục Tiểu Khả vội vàng tìm điện thoại di động, gõ chữ: “Bàn làm việc và nơi học tập của em.”
--------------
Cảm ơn bạn Kim Kim, Nônnano và Lookatme đã đề cử truyện ạ