Sắc mặt Mục Giai cứng đờ, không ngờ Mục Hướng Dương lại chỉ mũi nhọn vào mình: “Ba, người có ý gì?”
"Con có thể hiểu được tâm tư của tiểu Khả, nhưng lẽ nào lại không hiểu được tâm tư của Phó Gia Uân sao? Từ nhỏ con đã không có mấy thói xấu như của bọn trẻ nhà khác. Nếu ai cũng càn quấy như em trai con thì dù ba có chín mạng cũng chẳng đủ, con phải biết bây giờ điều gì là quan trọng nhất, hiện tại là con học năm cuối rồi, con phải tập trung vào việc học, cố gắng thi vào một trường đại học tốt để ba còn có người mà trông chờ.”
Mục Hướng Dương thở dài lắc đầu: “Em trai con không có năng lực. Nó vừa bệnh, ta cũng chợt nhận ra mình đã già rồi.”
Những lời này rõ ràng là muốn bày tỏ cho Mục Giai rằng sản nghiệp của nhà họ Mục trong tương lai nhất định sẽ được giao cho cậu ta quản lý. Mục Giai có hơi kinh ngạc. Mặc dù mọi việc cậu ta làm đều là để có được quyền quản lý công ty nhà họ Muc, nhưng ba cậu ta nói thẳng như vậy, khiến cậu ta thật sự rất phấn khích, nhưng giờ cậu ta không thể để lộ những cảm xúc này được!
Mục Giai hít một hơi thật sâu, “Ba, đừng nói như vậy mà, ba vừa mới qua 50 thôi. Sao có thể nói là mình già được? Hơn nữa, tiểu Khả cũng có năng lực, mặc dù em ấy không thể nói chuyện, nhưng vẫn có thể giúp đỡ chuyện trong nhà mà.”
Mục Hướng Dương lắc đầu không đồng ý, “Công ty điện ảnh Mục Nhan không thể để một người không nói chuyện được cầm quyền. Mà cho dù có để nó đến công ty làm việc, thì với tính cách của nó có thể làm gì chứ? Tiểu Giai, ba hôm nay muốn nói chuyện rõ ràng với con, chính là muốn nhắc nhở con một chút, con là người thừa kế của ta, tương lai sẽ là người nắm quyền trong công ty. Con cần phải có áp lực và cảm giác nguy cơ, con hiểu không?”
Sau khi Mục Hướng Dương nói xong những lời này, tâm trạng của ông cũng không vui vẻ gì, hai người ăn xong thì tự quay về phòng làm việc của mình.
Mục Giai sau khi ăn xong thì gọi điện cho Vinh Ngạn Triết.
”Anh Ngạn Triết, em xin lỗi, em không hẹn được với giáo viên thực tập.”
”Không hẹn được?”
Vinh Ngạn Triết lập tức dừng việc mình đang làm lại, “Tại sao?” Vinh Ngạn Triết không nghĩ người luôn thích được mọi người chú ý như Mục Tiểu Khả lại từ chối cơ hội khoe khoang gia thế của mình trước mặt giáo viên.
”Tiểu Khả không đồng ý, em ấy vẫn luôn giận dỗi em. Em cũng không biết nên dỗ em ấy thế nào nữa.”
Vinh Ngạn Triết khẽ hừ một tiếng, một tên ngốc như vậy cần gì phải dỗ dành chứ, lần tới gặp nhất định phải khiến cậu ta khóc lóc một trận mới được…
Hình ảnh Mục Tiểu Khả khóc ngất đột nhiên loé lên trong đầu hắn, trái tim chẳng hiểu sao giống như bị kim châm vào vậy.
”Anh Ngạn Triết, anh sao vậy?”
”Không sao, còn có chuyện gì nữa không?”
Mục Giai đột nhiên cứng người trong chốc lát, sao có cảm giác giọng điệu của Vinh Ngạn Triết lại trở nên lạnh lùng như vậy chứ?
”Vậy…em có cần chú ý đến giáo viên đó nữa không?”
”Không cần nữa, anh ta vậy mà đã sa sút đến mức trở thành một giáo viên trung học, cũng không đáng để quan tâm nữa.” Vinh Ngạn Triết nói xong liền cúp máy.
Nghe thấy tiếng tút tút trong điện thoại truyền đến, Mục Giai liền tức đến xanh mặt. Hắn vậy mà trực tiếp cúp điện thoại?!
Mục Giai tức điên rồi, “Sao lại thế này?!”
Nói đến việc tại sao cậu ta chú ý tới Sở Hàm, cũng là bởi vì ngày đó đột nhiên nhìn thấy mặt người đó khá quen. Vốn ban đầu Mục Giai cũng không biết người đứng trên cầu thang lúc ấy tên là Sở Hàm. Cậu ta chỉ ngạc nhiên vì người trước đây bản thân thấy ở nhà Vinh Ngạn Triết vậy mà cũng xuất hiện ở trường học.
Hôm tiễn Vinh Ngạn Triết đến trường báo danh, Mục Giai thấy Sở Hàm và ba mẹ Vinh Ngạn Triết đứng đối diện giằng co. Mặc dù không biết bọn họ nói gì, nhưng nhìn sắc mặt của hai bên đều rất kém.
Vinh Ngạn Triết không nói rõ người lúc đó là ai, chỉ nói đó là một tên vô lại muốn dựa hơi vào nhà bọn họ, bảo cậu ta đừng quan tâm quá nhiều.
Không ngờ rằng người này vậy mà lại là Sở Hàm - giáo viên thực tập trong lớp Mục Tiểu Khả.
Nếu không sao lại nói là thế giới này rất nhỏ chứ?
Sau khi Mục Giai nói với Vinh Ngạn Triết về việc Sở Hàm xuất hiện ở trường, Vinh Ngạn Triết nói muốn Mục Giai hẹn một bữa với Sở Hàm. Sau khi hai người trao đổi liền quyết định lợi dụng Mục Tiểu Khả để buổi hẹn được diễn ra suôn sẻ.
Đáng tiếc, Mục Tiểu Khả lại làm rối loạn kế hoạch của bọn họ.
__________
Cảm ơn bạn Kim Kim đã đề cử truyện ạ