Mục Hướng Dương chỉ có thể gọi video cho Mục Tiểu Khả.
Mục Tiểu Khả nhìn thấy cuộc gọi đến thì cảm thấy vừa tức giận vừa phiền não, nhưng cậu không thể không nghe.
"Tiểu Khả, dạo này ở trường thế nào?"
Mục Tiểu Khả gật đầu, “Con rất tốt, ba không cần phải mời thầy Sở ăn tối, thầy ấy không thích.”
“Thằng nhóc này, mời thầy giáo ăn cơm mà thôi, sao người ta lại không thích chứ? Nếu con ngại không dám nói thì để ba nói với thầy. Nếu thật sự không được thì mời thầy tới nhà, như vậy mới không bị người khác nói ra nói vào.”
Mục Tiểu Khả vẫn lắc đầu, dù thế nào đi nữa cậu cũng không muốn thầy Sở vướng vào rắc rối giữa mình và anh trai, hơn nữa tác phong tu dưỡng của thầy ấy rất tốt, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã biết gia thế không vừa, người như vậy không có khả năng để ý một hai bữa cơm.
Mà cho dù cần phải nói cảm ơn đi nữa, thì cậu cũng là người nên nói mới đúng, có liên quan gì đến Mục Giai chứ?
“Sao có thể không có giáo dưỡng như vậy, người ta đã làm nhiều việc cho con như vậy, con cũng nên bày tỏ chút gì đó phải không?"
"Con sẽ cảm ơn thầy ấy, để con tự mình xử lý việc này."
Mục Tiểu Khả trọng điểm nhấn mạnh “tự mình” xử lý, thái độ rất kiên quyết, không cho Mục Hướng Dương cơ hội chen vào.
Mục Hướng Dương muốn nổi giận, nhưng lại không thể phát tác, "Vậy ba sẽ nhờ người đưa qua vài món, con nhớ tặng cho thầy, nhớ nói vài lời cảm ơn."
Mục Tiểu Khả mím môi đồng ý: “Con biết rồi, cảm ơn ba.”
Trước khi cúp điện thoại, Mục Hướng Dương nhìn cậu một cái, vô cùng bất đắc dĩ.
Mục Hướng Dương vừa cúp điện thoại thì cửa nhà mở ra, là Mục Giai về.
"Ba, ba về rồi à? À mà ba đã nói với tiểu Khả chưa, em ấy có ở nhà không?"
Mục Hướng Dương lắc đầu: “Thằng bé nói cuối tuần có việc phải làm nên không về được.”
“A…” Mục Giai lo lắng: “Vậy chuyện mời thầy giáo của em ấy một bữa thì thế nào rồi?”
"Quên đi, lần sau lại tìm cơ hội khác."
Mục Giai vội vàng nói: “Thầy ấy là giáo viên thực tập, qua một vài tháng thì không ở đây nữa.”
“Vậy càng tốt, không cần phải phiền toái như vậy nữa, tiểu Khả nói nó sẽ tự mình giải quyết, vậy để nó tự xử lý đi."
"Nhưng..."
"Tiểu Giai, con làm sao vậy? Chuyện này có gì mà cần phải căng thẳng như vậy? Tình trạng tâm lý của em trai con bây giờ mới là quan trọng nhất. Ở trường không có việc gì thì quan tâm nó một chút, đừng để nó bị bắt nạt nữa."
Mục Giai chỉ có thể kiềm chế gấp gáp trong lòng, nhận sai với Mục Hướng Dương, “Con cũng thường xuyên tới xem em, nhưng... gần đây tiểu Khả không để ý đến con, con cũng không biết mình đã làm mất lòng em ấy lúc nào, con vốn dĩ muốn nó về nhà để vừa có thể cảm ơn thầy giáo của tiểu Khả, vừa có thể trò chuyện tâm sự với em ấy."
Mục Hướng Dương cau mày, mặc dù trước đây hai anh em cũng có đôi lúc mâu thuẫn, nhưng tiểu Khả vẫn luôn bám lấy Mục Giai, cho dù có cãi nhau thì vài ngày sau đó lại làm lành, từ trước tới nay chưa bao giờ giận nhau quá một hai tháng như bây giờ.
Mục Hướng Dương nghĩ đến ngày đó Mục Tiểu Khả thà đi học một mình còn hơn quay lại trường cùng với Phó Gia Uân...
Mục Hướng Dương nhìn Mục Giai, nói: “Có phải con vì Phó Gia Uân mà mắng em trai mình không?”
Mục Giai sửng sốt, trợn tròn mắt, "Ba, ba đang nói cái gì vậy? Con chưa bao giờ mắng tiểu Khả, em ấy nói với ba như vậy à? Ba à, sao con có thể mắng em trai chỉ vì người ngoài được chứ? Nhất định là có hiểu lầm gì đó rồi!”
Mục Hướng Dương thật sự không muốn trách Mục Giai, thấy đứa nhỏ này khẩn trương như vậy liền an ủi: “Ba không nghi ngờ con bắt nạt em trai, trước đây nó quấn lấy Phó Gia Uân như vậy thật không ra thể thống gì, là bề trên trong nhà, ba cũng không thể nói thẳng, con là anh trai, nếu con dạy dỗ nó ba cũng sẽ không nói gì."
"Ba... Con thực sự không có. Tiểu Khả nó... Tâm tư của nó con cũng biết, nhưng giữa bọn họ không có gì. Điều này con có thể đảm bảo."
“Không có thì tốt.” Mục Hướng Dương thở dài: “Tiểu Giai, con cũng phải chú ý, đừng quá gần gũi với Phó Gia Uân.”
-----------